Ẩm Thực Thời Dân Quốc - 14.

Cập nhật lúc: 2025-12-28 12:42:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gã vụng về chẳng đặt tay chân vì gã vốn dĩ là sợ đối mặt với phụ nữ.

Sau một hồi ấp úng thì Trương phó quan mới rặn một câu khô khốc rằng gì, tất cả đều là do Tứ gia phân phó mà thôi.

Đây là thứ hai Lục Nghiên thấy danh xưng Tứ gia và cô vẫn nhớ rõ sự đổi sắc mặt đầy kiêng dè của Tần gia khi nhắc đến cái tên .

Lục lão gia cũng vội vàng bước tới chắp tay cảm ơn Trương phó quan, đồng thời nhờ gã chuyển lời cảm tạ đến Tứ gia và hứa sẽ sớm đến tận cửa để tạ ơn.

Trương phó quan vội vàng từ chối lễ nghi vì gã Lục lão gia là bậc trưởng bối của Tứ gia nhà nên gã dám nhận đại lễ.

Gã khẳng định chỉ theo lệnh chứ công lao gì to tát.

Lục lão gia vẫn nhất quyết ghi nhận công ơn vì sự hiện diện của gã ngày hôm nay là vô cùng quan trọng.

Trương phó quan xin phép về phục mệnh vì Tứ gia vẫn đang chờ tin.

Sau khi toán lính rút thì Lục Nghiên bất ngờ xoay và giáng một cái tát nảy lửa mặt Lục Thực.

Hành động quá đỗi đột ngột khiến tất cả mặt trong sảnh đều bàng hoàng hình.

Lục Thực ôm lấy khuôn mặt đang đau rát, ngơ ngác chị gái với vẻ mặt đầy mờ mịt vì dường như vẫn kịp hiểu chuyện gì xảy .

Lục Nghiên lạnh lùng chất vấn em trai rằng , bởi chút nữa thôi là hủy hoại Lục gia .

Nghe câu hỏi thì Lục Thực bỗng chốc tỉnh ngộ khiến hốc mắt đỏ hoe vì hối hận.

Cậu dám thẳng mắt chị mà chỉ lí nhí thanh minh rằng bản cố ý, chỉ thực tâm giúp đỡ gia đình mà thôi.

Lục phu nhân chứng kiến cảnh thì lòng đau như cắt, nhưng khi sang cô con gái út đang sợ hãi trong lòng thì bà chẳng thể thốt lời cầu xin nào cho con trai.

Bà xót xa vì Lục Xu mới chỉ mười hai tuổi mà suýt chút nữa chính trai hủy hoại cả cuộc đời, nên lầm thể chỉ dùng một câu cố ý là thể xóa bỏ .

Lục Xu vùi đầu lòng vì cô bé từng chịu đựng sự tổn thương nào lớn đến như , nên sự việc hôm nay thực sự để một nỗi ám ảnh kinh hoàng.

Lục Thực cúi đầu xin em gái và khẳng định thực sự ác ý.

Lục Xu im lặng đáp vì trong lòng cô bé vẫn còn vương chút oán hận cùng nỗi sợ hãi khiến vẫn ngừng run rẩy.

Lục Nghiên nghiêm giọng lệnh cho Lục Thực quỳ xuống ngay lập tức.

Trước ánh mắt kinh ngạc của em trai thì cô bình thản khẳng định rằng nếu còn coi cô là chị cùng còn của Lục gia thì buộc theo lời cô.

Lục Thực thêm lời nào mà lẳng lặng quỳ xuống sàn nhà.

Lục Nghiên lạnh lùng tuyên bố rằng quỳ ở đây cho đến khi sự cho phép của cô mới lên, nếu thì đừng bao giờ gọi cô là chị và cũng đừng mong bước chân cổng Lục gia thêm một nào nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/am-thuc-thoi-dan-quoc/14.html.]

Lục Thực bàng hoàng ngẩng đầu lên chị gái .

Phần 7

Lục lão gia chút do dự mà rằng: “Nghiên Nhi, việc ...”

“Phụ !”

Lục Nghiên dứt khoát cắt ngang lời ông : “Chuyện xin hãy giao cho con quyền xử lý ạ? Lục Thực gây lầm nghiêm trọng thì nhất định chịu sự trừng phạt tương xứng, đồng thời cũng cần cho nó nếm trải một bài học nhớ đời, bởi lẽ ngài chắc hẳn thấy sự việc tương tự xảy thêm một nào nữa chứ?”

Lục lão gia chỉ im lặng khẽ thở dài một tiếng não nề.

Trong khi Lục Thực vẫn đang quỳ ở khu vực giếng trời thì những thành viên còn của Lục gia đều trở về phòng. Vốn dĩ ban đầu Lục Nghiên định nấu một nồi lẩu thịnh soạn, thế nhưng khi xảy chuyện chẳng lành thì cô cũng chẳng còn tâm trạng nữa, nên liền bảo dì Từ tùy tiện chuẩn chút đồ ăn mang lên.

Lục lão gia dùng bữa một lúc thì đưa mắt phía ngoài, thấy Lục Thực vẫn đang quỳ bất động giữa sân suốt gần nửa canh giờ đồng hồ.

“Nghiên Nhi ...”

“Phụ , ngài hứa là sẽ để con tự giải quyết chuyện mà!” Tông giọng của cô bỗng trở nên vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát.

Lục lão gia xót xa : “Thế nhưng trời lạnh như thế thì thể con chịu đựng cho nổi chứ.”

“Chịu nổi... thì đó cũng là cái giá mà nó xứng đáng trả!”

Vẻ mặt Lục Nghiên lúc phần lạnh nhạt, nhưng cô vẫn dịu dàng gắp một miếng thức ăn bát cho Lục Xu ôn tồn : “Xu Nhi, em ăn cái , hương vị tệ chút nào .”

Lục Xu vốn đang thẫn thờ suy nghĩ, thấy chị gọi thì mới giật tỉnh táo lí nhí đáp lời: “Dạ ...”

Lục Thực quỳ giữa sân nhưng cũng kiên cường khi hề thốt một lời than vãn, dẫu chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi cùng bộ âu phục mỏng manh. Giữa tiết trời đông giá rét như thế , chẳng ai đông cứng đến mức nào, khiến vợ chồng Lục gia mà lòng đau như cắt, thế nhưng dẫu họ sức cầu xin thế nào thì Lục Nghiên vẫn nhất quyết mảy may lay động.

“Chị ơi, chị hãy để lên mà!” Sau một canh giờ im lặng thì cuối cùng Lục Xu cũng lên tiếng, cô bé khẽ níu lấy ống tay áo của Lục Nghiên cầu khẩn bằng giọng nũng nịu mềm mỏng.

Lục Nghiên sang em gái nghiêm nghị đáp: “Lục Thực phạm sai lầm lớn, còn khiến em chịu uất ức như thì việc phạt là điều hiển nhiên, em đừng bận tâm đến nó gì.”

“Chị ơi!” Lục Xu lập tức sốt ruột vì giúp trai cầu tình: “Anh chắc chắn là cố ý ạ. Anh vốn thương em nhất, nào ngoài cũng quên mua đồ ăn ngon và đồ chơi về cho em. Hồi nhỏ khi chơi mà em thấy mệt thì chính cõng em về tận nhà... Chị ơi, chị tha cho mà!”

Lục Nghiên liền hỏi: “Lục Thực suýt chút nữa là hại c.h.ế.t em, lẽ nào Xu Nhi em thấy hận nó ?”

“Không hận, em tuyệt đối hận trai ạ!”

Lục Xu kiên quyết lắc đầu.

Có lẽ lúc đầu cô bé cũng vương chút oán khí, nhưng khi tận mắt thấy Lục Thực quỳ giữa trời đông tuyết phủ thì chút oán hận tan biến sạch sành sanh, chỉ còn sự xót xa vô hạn.

Vợ chồng họ Lục cũng vội vàng thêm : “Ta thấy Thực Nhi dường như cũng thực sự nhận lầm của . Nghiên Nhi , con hãy cho nó dậy thôi, bởi nếu con lên tiếng thì dẫu chúng gọi thế nào nó cũng nhất định chịu lên .”

Loading...