Ẩm Thực Thời Dân Quốc - 05.

Cập nhật lúc: 2025-12-27 06:18:18
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng đôi bàn tay quả thực là quá với mười ngón thon thả, trắng nõn cùng hề một vết chai nào, vì nó đúng hệt như câu “ngón tay thon tựa bắp hành”.

Và đây cũng là đầu tiên Lục Nghiên nhận rằng chính là một kẻ cuồng tay đến mức thể tự kiềm chế .

Thật là quá xinh ...

Ngay từ ngày đầu tiên bước thể thì Lục Nghiên nhận thấy điều đó. Tuy nhiên chỉ đến khi trực tiếp bắt tay nấu nướng thì cô mới cảm nhận rõ rệt rằng cô thực sự biến thành một khác cùng sở hữu một diện mạo và cơ thể mới.

Thế nhưng tại thể mượn xác hồn như thế ?

Đây chính là điều mà Lục Nghiên cảm thấy khó hiểu nhất bởi cô bao giờ nghĩ rằng cơ hội sống một nữa.

“... Tiểu thư, đến giờ uống t.h.u.ố.c ạ.”

Trong lúc cô còn đang mải mê thưởng thức đôi bàn tay đẽ của thì tấm rèm châu trong phòng ngủ bỗng vén lên. Một tỳ nữ với mái tóc tết phía bước cùng tay bưng một chiếc khay đặt bát t.h.u.ố.c còn đang bốc khói nghi ngút.

Xuân Hạnh đặt khay t.h.u.ố.c lên bàn dặn dò: “Đại phu bảo rằng thể tiểu thư cần tẩm bổ và điều dưỡng thật , bởi nếu để mầm bệnh thì tiểu thư sẽ chịu khổ đấy ạ.”

Nói xong thì con bé tới bên chậu than dùng kẹp sắt khơi đống than hồng để ngọn lửa cháy rực rỡ và ấm áp hơn.

Nguyên mất mạng vì ngã xuống hồ nước lạnh, dẫu Lục Nghiên xuyên tới giúp giữ mạng sống nhưng thể quả thực tổn thương nghiêm trọng cho nên bát t.h.u.ố.c chắc hẳn cô còn uống thêm gần một tháng nữa.

Lục Nghiên khẽ xoa hai bàn tay . Mặc dù trong phòng đặt tới mấy chậu than lớn rực lửa nhưng cô vẫn cảm thấy chút se lạnh. Một luồng khí lạnh buốt thấu tận xương tủy khiến cô kìm mà rùng một cái.

Đó chính là luồng hàn khí ngấm sâu trong cơ thể cô!

Xuân Hạnh bưng bát t.h.u.ố.c tới : “Tiểu thư, mau uống t.h.u.ố.c ạ!”

Lục Nghiên khẽ một tiếng cô đón lấy bát t.h.u.ố.c chẳng chút đắn đo mà uống cạn chỉ trong một . Xuân Hạnh vội đưa cho cô một viên mứt quả để dịu vị đắng trong miệng đồng thời thuận miệng nhận xét: “Tiểu thư dạo uống t.h.u.ố.c vẻ thấy kêu khổ nữa, xem việc dặn đại phu cho thêm một vị cam thảo bát t.h.u.ố.c quả thực là hiệu quả.”

Lục Nghiên khẽ rũ mắt mỉm đáp: “Hèn nào khi uống chị thấy thêm vài phần vị ngọt.”

Trước đây Lục Nghiên vốn sợ đắng nhưng cô hiện tại thì là Lục Nghiên lúc nên chút đắng chẳng hề hấn gì.

Nhìn bát t.h.u.ố.c trống bàn thì Lục Nghiên thầm nhủ rằng t.h.u.ố.c bổ dẫu cũng chẳng bằng thực phẩm bổ sung vì trong đầu cô vốn sẵn vài phương t.h.u.ố.c d.ư.ợ.c thiện giúp bổ m.á.u cùng ích khí vô cùng hiệu quả.

“Xuân Hạnh, lấy cho chị bộ y phục khác vì chị ngoài dạo một lát!” Cô lệnh.

Xuân Hạnh liền trợn tròn mắt kinh ngạc: “Không ạ! Bên ngoài trời rét căm căm nên tiểu thư mà ngoài lúc thì e rằng bệnh tình sẽ càng thêm nặng mất.”

Lục Nghiên dùng đôi mắt đen láy chằm chằm con bé khẽ mỉm : “Nghe lời chị .”

Dẫu vẫn là cũ cùng thậm chí giọng vẫn mang nét ngọt ngào, mềm mại, nhưng khi hai chữ lọt tai cùng với ánh mắt đầy uy lực của Lục Nghiên thì Xuân Hạnh lập tức chẳng dám thốt thêm một lời phản đối nào nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/am-thuc-thoi-dan-quoc/05.html.]

Con bé bỗng cảm thấy tiểu thư dường như điều gì đó đổi khác biệt!

Diện lên một bộ áo khoác quá mới nhưng cũng cũ, cô khoác thêm lớp áo choàng thêu hoa mai rực rỡ Xuân Hạnh nhét thêm một chiếc lò sưởi tay. Lúc Lục Nghiên mới bọc kín mít như một khối bông để bước khỏi cửa.

Bên ngoài là một khung cảnh tuyết trắng bao phủ khắp nơi. Cây hải đường trong viện từ lâu rụng sạch lá nên giờ đây chỉ còn những cành cây trơ trụi phủ một lớp tuyết trắng xóa. Dưới mái hiên những dải băng tinh treo lơ lúng phản chiếu ánh mặt trời tạo nên những tia sáng ch.ói mắt.

Một luồng khí lạnh ùa tới khiến Lục Nghiên vội vàng kéo c.h.ặ.t thêm lớp áo choàng quanh .

Xuân Hạnh bên cạnh khuyên nhủ: “Tiểu thư xem , trời rét mướt thế thì để ngắm ạ? Bởi chúng mau về phòng .”

Lục Nghiên đáp lời mà cô nhấc chân bước thẳng về một hướng nhất định khiến Xuân Hạnh vội vàng chạy theo .

Hai vòng phía nhà bếp ở phía . Lúc đang là giờ chuẩn bữa sáng nên khí bên trong vô cùng náo nhiệt. Những làn trắng nghi ngút từ cửa sổ lan tỏa ngoài đồng thời mang theo hương thơm ngào ngạt của thức ăn.

“Đại tiểu thư tới đây ạ? Cô dùng món gì thì cứ việc dặn Xuân Hạnh một tiếng là chứ tự vất vả chạy tới nơi gì?”

Ngay khi Lục Nghiên bước chân nhà bếp thì bên trong đều lập tức chú ý tới. Dì Từ, quản sự của nhà bếp, vội vàng bước tới đón chào cô.

Chương 3

Ở phía bên bếp lò vẫn còn đang chưng bánh bao, Lục Nghiên lướt qua đưa tay cởi bỏ chiếc áo choàng và hỏi dì Từ rằng: “Bánh bao chưng xong ạ?”

Dì Từ gật đầu đáp lời: “Thời gian cũng hỏa hầu đấy ạ.”

Lục Nghiên khẽ gật đầu đưa chiếc áo choàng cho Xuân Hạnh ôm lấy, đó cô đưa tay định vạch nắp l.ồ.ng hấp .

Dì Từ thấy liền lo lắng dặn dò: “Tiểu thư cẩn thận kẻo bỏng...”

Thế nhưng ngay khi dì Từ dứt lời thì Lục Nghiên vạch nắp l.ồ.ng hấp , trong nháy mắt một luồng nóng trắng xóa phả mặt mang theo mùi hương đặc trưng của bột mì. Chờ đến khi làn khơi tan thì bên trong hiện năm sáu chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp vô cùng bắt mắt.

“Cho xin đôi đũa!”

Lục Nghiên chẳng buồn ngoảnh đầu mà chỉ vươn tay về phía bên cạnh để yêu cầu.

Ngay lập tức thì một cô nhóc phụ bếp nhanh tay lấy một đôi đũa sạch sẽ đưa cho cô.

Chiếc bánh bao gói khá nhỏ nhắn và xinh xắn nên trông đáng yêu, đồng thời kích thước chỉ vặn một c.ắ.n mà thôi.

Lục Nghiên c.ắ.n một miếng nhỏ biểu cảm gương mặt vẫn hề đổi, thế nhưng khi nuốt trôi miếng bánh thì cô dứt khoát đặt phần còn đĩa chứ hề chạm thêm nào nữa.

Nguyên nhân là do hương vị phần nhân bên trong quá hỗn tạp khiến mùi vị loãng , kể lớp vỏ bánh bao còn quá dày.

 

Loading...