Ẩm Thực Thời Dân Quốc - 01.
Cập nhật lúc: 2025-12-27 06:17:18
Lượt xem: 12
Trận mưa đêm qua mang theo những hạt tuyết nhỏ nện xuống mặt đất, cho đến tận sáng sớm thức dậy thì bên ngoài quả là một bầu khí rét mướt căm căm, đồng thời còn lất phất những bông tuyết nhẹ tựa tơ liễu. Không gian tĩnh lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng mới thấy tiếng tuyết đọng cành cây quá nhiều vì chẳng chịu nổi sức nặng mà rào rạt rơi xuống nền đất.
Trong phòng chậu than đặt ở cả bốn góc và mỗi chậu đều cháy đỏ rực khiến gian bên trong ấm áp như mùa xuân. Lúc , Lục Nghiên chỉ mặc duy nhất lớp áo lót mỏng manh giữa phòng thong thả quyền.
Nói là đ.á.n.h quyền nhưng nắm tay của cô vô cùng mềm mại, thoạt dường như bất kỳ lực sát thương nào, đồng thời các động tác càng thêm phần chậm rãi và nhẹ nhàng.
Nhìn động tác cùng tư thái của cô thì Xuân Hạnh chỉ thể liên tưởng đến những cụ già bảy tám mươi tuổi, bởi vì những tuổi mới thường thích đ.á.n.h loại quyền , đó chính là Thái Cực quyền.
Lục Nghiên đ.á.n.h xong hai vòng quyền thì rịn một lớp mồ hôi nóng khiến gương mặt xinh đỏ bừng lên. Cô thầm nghĩ thể quả thực còn gầy yếu vô lực hơn so với tưởng tượng của , thêm rơi xuống nước nên nếu điều dưỡng cho thì e rằng tốn ít thời gian.
Mặc dù bài quyền cô đang đ.á.n.h cũng là Thái Cực nhưng nó khác biệt so với Thái Cực quyền thông thường, thậm chí nó còn tên gọi cụ thể. Tuy nhiên nếu luyện tập lâu dài thì thể cường kiện thể, đồng thời tăng cường sức mạnh cho tập.
Ở đời thì Lục Nghiên luyện bài quyền suốt mười mấy năm nên phía sức lực của cô vô cùng lớn, thể là sức mạnh thể cử đỉnh, dẫu thì với thể hiện tại cô chỉ thể kiên nhẫn tiến hành từng bước một.
Sau khi dùng khăn ướt lau sạch cơ thể, Lục Nghiên mới xong một bộ y phục và đang bàn trang điểm chải đầu thì từ bên ngoài một thiếu niên bước . Cậu mặc một chiếc áo dài bằng gấm lụa màu trắng với gương mặt vẫn còn vương nét trẻ con nhưng vô cùng rạng rỡ và đầy sức sống.
“Chị ơi!”
Lục Thực ôm một bó hồng mai bước giống như đang dâng báu vật mà đưa tới mặt Lục Nghiên hì hì : “Chị xem hoa thật ? Em cố ý hái cho chị đấy, còn chọn những nụ nở nên chỉ cần cắm bình hoa nuôi bằng nước là thể nở thêm một thời gian nữa.”
Lục Thực năm nay mới mười lăm tuổi nên mang theo sự bồng bột cùng đầy nhiệt huyết của một thiếu niên. Cậu vốn diện mạo khôi ngô với đôi mắt lấp lánh rạng rỡ khiến khác thấy yêu mến.
Lục Nghiên sự nhiệt thành của cho lây lan cảm xúc nên cô nhịn mà khẽ mỉm . Trong khi bảo Xuân Hạnh lấy bình hoa để cắm bó mai lên thì cô chải đầu hỏi: “Sớm như đến chỗ chị ? Chị nhớ lầm thì đứa nhỏ như em, nếu mặt trời lên cao đến ba sào thì nhất định sẽ chẳng chịu rời giường .”
“... Chị ơi, chị chuyện cứ như cụ non chứ!” Lục Thực lẩm bẩm đáp một câu.
Lục Nghiên liền bật , bởi cô vốn dĩ là một đứa trẻ mười tám tuổi thực sự. Đời cô sống đến năm hai mươi bảy tuổi nên khi Lục Thực thì chẳng khác nào đang một đứa em nhỏ trong nhà.
Thấy định cầm cành hoa mai cài lên tóc thì Lục Thực liền nhanh tay giật lấy : “Chị ơi, để em cài trâm cho chị!”
Vì thấy đang hào hứng nên Lục Nghiên cũng tùy ý để .
Lục Thực vốn là nam đinh duy nhất của Lục gia nên từ nhỏ hết lòng yêu chiều. Dẫu mười lăm tuổi nhưng tính tình vẫn còn trẻ con, đồng thời còn mang theo vài phần ngây thơ và hồn nhiên.
Lục Nghiên hề chán ghét sự thiên chân , trái cô thấy giống như một vầng thái dương nhỏ vì dễ dàng khiến khác cảm thấy vui vẻ theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/am-thuc-thoi-dan-quoc/01.html.]
“Xong ...”
Lục Thực cài xong cành hoa mai liền đưa tay chỉnh cho ngay ngắn. Thế nhưng khi gương thì bỗng ngẩn một lúc thốt lên: “Chị ơi, chị thật sự !”
Lục Nghiên câu của cho bật .
Tưởng rằng chị tin lời nên Lục Thực vội vàng nhấn mạnh: “Em thật đấy, những cô nương khác chẳng ai như chị , chị là cô nương nhất mà em từng thấy.”
Bản Lục Nghiên vốn sở hữu nhan sắc xinh với ngũ quan vô cùng tinh tế. Làn da của cô trắng, thêm mới vận động xong nên dù hề trang điểm thì gương mặt vẫn ửng hồng một cách tự nhiên và khỏe mạnh. Vẻ rực rỡ, kiều diễm nhưng khí chất trầm tĩnh quanh khiến kẻ khác dám sinh nửa điểm khinh nhờn.
Trong lòng Lục Thực thầm cảm thấy đắc ý vì một cô nương xinh tuyệt trần như thế chính là chị gái của .
Lục Nghiên dậy hỏi: “Em rốt cuộc là chuyện gì? Có là hết tiền tiêu ?”
Lục Thực theo lưng cô với vẻ chút vui mà : “Trong lòng chị thì em đến tìm chị chỉ thể là vì chuyện thôi ?”
Lục Nghiên đáp lời mà chỉ mỉm và bằng ánh mắt đầy thâm thúy.
Khi đối diện với đôi mắt đen láy thì trong nháy mắt bạn sẽ cảm giác như tâm tư đều thấu và chẳng thể che giấu điều gì.
Lục Thực chút ngượng ngùng mà gãi gãi mũi dùng ánh mắt đầy mong đợi cô và hỏi: “Chị ơi, loại bánh bao hôm qua chị mang đến còn ?”
Lục Nghiên thoáng ngẩn .
Lục Thực tiếp tục nài nỉ: “Bánh bao đó chị mua ở , vẫn còn chứ chị?”
Lục Nghiên đáp: “Nếu mua thì chắc chắn em sẽ mua ...”
Ngay khi thấy câu đó thì sắc mặt Lục Thực lập tức xị xuống đầy vẻ thất vọng.
Đĩa bánh bao mà Lục Nghiên sai mang đến ngày hôm qua thì ban đầu vốn chẳng định ăn. Thế nhưng khi ngủ một giấc tỉnh dậy lúc nửa đêm thì thực sự cảm thấy đói đến mức cồn cào cả ruột gan. Nhìn thấy đĩa bánh bao bàn nên cũng chẳng màng đến chuyện gì nữa mà trực tiếp nhét ngay một cái miệng.
Kết quả đó thì thể tưởng tượng vì lập tức mỹ vị trong miệng chinh phục . Dẫu cho chiếc bánh bao nguội lạnh và phần nhân bên trong đông nhưng điều đó cũng chẳng thể nào che lấp hương vị tuyệt vời của nó.
Lục Thực từng ăn qua nhiều loại bánh bao, nhưng khi thưởng thức chiếc bánh thì những loại bánh đây bỗng chốc trở nên nhạt nhẽo và kém cỏi hẳn .