Âm Thanh Của Biển Trong Tim Em - Chap 6 - Khi ánh sáng tan trong nước

Cập nhật lúc: 2025-11-02 04:35:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thủy cung Hải Vận sáng hôm như một thế giới khác.

Bên ngoài trời còn xám, nhưng bên trong, hàng ngàn tia sáng lam phản chiếu qua lớp kính dày, rọi xuống sàn thành những dải ánh lung linh uốn lượn.

Mùi nước biển nhân tạo thoang thoảng trong khí — mằn mặn, lạnh và trong vắt như thể thứ đều đang chậm .

Tô Vân bể kính khổng lồ, bàn tay vô thức chạm nhẹ mặt kính mát lạnh.

Bên , đàn cá nhỏ bơi thành từng đàn, những chiếc vảy phản chiếu ánh đèn như ngôi lạc biển sâu.

thấy tiếng nước, tiếng máy tạo dòng, và đó là tiếng tim đập — nhịp điệu lạc lõng giữa gian xanh thẳm.

Phía cô, tiếng giày cao gót vang lên nhè nhẹ.

“Đến sớm nhỉ?”

Giọng Lục Tĩnh Dao, trầm mà trong, khiến Tô Vân như phản xạ.

Cô mặc áo choàng tắm trắng, tóc búi cao, khuôn mặt trang điểm nhưng vẫn sắc nét đến mức khiến ánh sáng cũng dừng một nhịp.

Tô Vân chỉ kịp gật đầu, môi khẽ cong:

“Em… đến muộn.”

Tĩnh Dao mỉm :

“Không , hôm nay chỉ tập thôi. Không cần căng thẳng.”

Cảnh hôm nay là phân đoạn nước — cảnh nhân vật của Tô Vân dòng nước cuốn , ngất lịm, và Tĩnh Dao cứu lên.

Đạo diễn dặn dặn rằng tự nhiên, chân thật, diễn quá.

“Cảm xúc chính,” ông , “là sự cứu rỗi. Một lạc trong bóng tối, một mang ánh sáng tìm đến.”

Câu khiến tim Tô Vân khẽ rung.

Không hiểu , cô nghĩ đến chính — cô gái mới nổi, chới với giữa showbiz, luôn sợ nhấn chìm bởi tin đồn và ánh đèn flash.

Còn Lục Tĩnh Dao, từ đầu đến cuối, vẫn bình tĩnh như thể cô sinh để sống giữa ánh đèn .

Khi bước xuống hồ nước lớn, cảm giác đầu tiên là lạnh buốt.

Nước trong suốt đến mức cô thấy cả đáy, nơi những tấm gạch lát sáng nhạt phản chiếu ánh đèn màu lam.

Bên , Tĩnh Dao lặn xuống, hình cô uyển chuyển, di chuyển nhẹ như một dải lụa trắng giữa làn nước.

Mỗi cử động của cô đều mềm, đều tinh tế, như thể biển đang theo lời gọi của cô .

Tô Vân hít sâu, lặn xuống.

Nước ôm lấy cơ thể, tiếng động bên ngoài dần biến mất.

Chỉ còn tiếng tim, tiếng bọt khí tan quanh , và — ánh mắt của Tĩnh Dao.

Trong làn nước trong suốt , họ .

Không một lời , một tiếng động, chỉ ánh sáng vỡ vụn phản chiếu trong đôi mắt của hai .

Ánh sáng xanh lam, dịu, nhưng ẩn sâu là điều gì đó mong manh mãnh liệt.

Theo kịch bản, Tô Vân “ngất” để Tĩnh Dao đỡ lấy.

Cô khẽ buông tay, thả lỏng cơ thể, để dòng nước cuốn .

Ngay khoảnh khắc , một bàn tay ấm áp chạm eo cô — dứt khoát mà dịu dàng.

Cô mở mắt, thấy Tĩnh Dao ở ngay bên cạnh, đôi mắt sâu lắng, hàng mi rung nhẹ trong nước.

Không hiểu , Tô Vân bỗng thấy tim siết .

Bàn tay Tĩnh Dao siết nhẹ hơn, kéo cô gần.

Khoảng cách giữa hai rút ngắn — chỉ còn vài cm, gần đến mức Tô Vân thể thấy thở của tan làn bọt nhỏ quanh môi.

Một thoáng, cô nghĩ đang mơ — mơ về ánh sáng, về đại dương, về một mà cô nên rung động cùng.

Khi họ nổi lên mặt nước, đạo diễn hét từ xa:

“Xuất sắc! Giữ nguyên cảm xúc đó nhé! Hai phối hợp hảo.”

Tô Vân thở hổn hển, nước chảy dọc theo cổ, rơi thành giọt xuống vai.

Cô tránh ánh của Tĩnh Dao, nhưng càng cố, càng thấy tim loạn nhịp.

Cô cảm thấy như trượt khỏi một ranh giới mỏng manh nào đó, giữa diễn và thật, giữa vai diễn và chính .

Tĩnh Dao bơi gần, khẽ :

“Lúc nãy em sợ ?”

Tô Vân ngẩng lên, tóc ướt dính má:

“Chút thôi. … khi cô nắm tay, em thấy .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/am-thanh-cua-bien-trong-tim-em/chap-6-khi-anh-sang-tan-trong-nuoc.html.]

Ánh mắt Tĩnh Dao dịu hẳn, đôi môi khẽ cong thành một nụ hiếm hoi:

“Vậy là . Đừng để sợ hãi nuốt mất cảm xúc. Biển đáng sợ, chỉ đáng sợ khi dám .”

Tô Vân im lặng.

Giọng cô điều gì đó, nhưng nghẹn trong cổ.

Bởi trong khoảnh khắc , cô nhận — ánh mắt , giọng , còn chỉ là lời của “nhà nghiên cứu trong phim” nữa.

Đó là Lục Tĩnh Dao, đang thực sự thấy cô.

Chiều xuống, buổi tập kết thúc.

Thủy cung vắng dần, chỉ còn hai .

Ánh đèn lam chuyển sang màu vàng nhạt, phản chiếu lên làn nước lấp lánh.

Tĩnh Dao bậc đá, quấn khăn quanh vai, đưa cho Tô Vân cốc gừng nóng.

“Em uống , kẻo lạnh.”

Hơi ấm lan trong lòng bàn tay, mùi gừng cay nhẹ khiến Tô Vân tỉnh đôi chút.

Cô khẽ :

“Cảm ơn cô. Cô lúc nào cũng chu đáo như ?”

Tĩnh Dao cô, ánh mắt mơ hồ:

“Không hẳn. chỉ chu đáo với khiến thấy cần.”

Câu rơi khí yên tĩnh, vang lên như tiếng giọt nước rơi xuống mặt hồ.

Tô Vân chớp mắt, tim cô đập lệch một nhịp.

đáp thế nào, chỉ mím môi, ly để giấu nụ thoáng qua.

Một lát , Tĩnh Dao , giọng trầm hơn:

từng suýt bỏ nghề. Khi gắn mác ‘ hảo’, quên mất cũng sợ, yếu đuối. như con cá trong bể kính, ai cũng ngắm, ai cũng bàn tán, nhưng chẳng ai thật sự thấy .”

Tô Vân ngẩng đầu, ngón tay siết nhẹ ly :

“Em hiểu. Em cũng sợ lắm. Sợ một ngày chỉ nhớ đến tin đồn, chứ nhớ em từng cố gắng thế nào.”

Tĩnh Dao khẽ mỉm , ánh sâu như mặt biển:

“Có lẽ vì thích em. Em thật, và em sợ.”

Câu nhẹ, nhưng như dòng nước len qua kẽ đá, thấm tận tim.

Tô Vân thấy cổ họng khô khốc, khẽ để che :

“Nếu cô , em sẽ nghĩ tán đó.”

“Vậy thì ?” – Tĩnh Dao đáp, giọng pha chút đùa, chút nghiêm.

“Cứ nghĩ , cũng tệ.”

Khi họ rời thủy cung, trời tối hẳn.

Đường ướt cơn mưa, ánh đèn xe phản chiếu thành những dải sáng uốn lượn như sóng.

Tĩnh Dao cầm ô, che cho cả hai.

Âm thanh mưa nhỏ giọt, xen giữa là tiếng bước chân lẫn tiếng khe khẽ.

“Ngày mai cảnh hôn nước thật,” Tĩnh Dao khẽ , “đừng sợ. Nếu em thở nổi, sẽ đỡ.”

“Cô chắc chứ?” – Tô Vân , giọng run nhẹ.

“Chắc. Dù ở biển thật biển giả, vẫn sẽ để em chìm.”

Khoảnh khắc , gió lạnh lùa qua, tóc Tô Vân bay khẽ, chạm vai bên cạnh.

Cô ngẩng lên — và bắt gặp ánh mắt , gần đến mức tưởng thể tan .

Không ai thêm lời nào.

Chỉ tiếng mưa rơi, và trái tim cùng đập theo một nhịp lặng lẽ.

Tối đó, Tô Vân trong căn hộ nhỏ, tiếng nước từ vòi sen trong phòng tắm vẫn vang đều.

trần nhà, trong đầu hiện lên hình ảnh đôi mắt làn nước xanh lam — bình yên mà mãnh liệt.

Cô chạm tay lên n.g.ự.c , cảm nhận nhịp đập yên.

“Nếu showbiz là biển rộng, thì em gặp khiến .”

Câu vang lên trong tâm trí, như lời thì thầm của biển — dịu dàng, dai dẳng, và thể dứt.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa tạnh.

Chỉ còn ánh trăng loang xuống mặt đường, phản chiếu một vệt sáng mờ như ánh nước — giống hệt nụ của ai đó trong ký ức ban chiều.

Loading...