Tin đồn luôn đến nhanh hơn sóng biển.
Sau cảnh hôn nước rò rỉ một đoạn hậu trường, cái tên Tô Vân bất ngờ leo top tìm kiếm.
#TôVânLụcTĩnhDaoCP#
#NàngTiênCáVàNhàNghiênCứu#
Những hashtag tràn khắp mạng, kèm theo hàng nghìn bình luận:
“Trời ơi, chemistry bùng nổ luôn!”
“Không ngoài đời thật nữa…”
“Nhìn ánh mắt của Tĩnh Dao là đó.”
Cả đoàn phim chìm trong khí hỗn độn.
Người vui vì phim chú ý, kẻ lo vì sợ scandal bùng phát.
Còn Tô Vân, trong cuộc, chỉ lặng lẽ những dòng bình luận bài đăng — cảm xúc đan xen giữa ngạc nhiên, sợ hãi, và… gì đó mềm yếu khó tả.
Buổi họp khẩn tổ chức ngay chiều hôm đó.
Đạo diễn giữa bàn, mắt , dừng ở hai nữ diễn viên.
“Cảnh hôm đó , thật. mạng xã hội đang… hiểu lầm. Các cô nên cẩn trọng hơn, để ngoài khai thác quá mức.”
Tô Vân cúi đầu, đáp nhỏ:
“Em xin , em ngờ…”
Tĩnh Dao ngắt lời, giọng bình tĩnh:
“Không ai sai cả. Chúng chỉ đúng vai trò của diễn viên. Còn ai tin gì là chuyện của họ.”
Cả phòng im bặt.
Tô Vân ngước cô, thấy ánh mắt — vẫn điềm tĩnh, vẫn như mặt biển phẳng lặng, nhưng sâu đo .
Khi ngoài, mưa bắt đầu rơi.
Trời Bắc Kinh mờ xám, mặt đường loang loáng ánh đèn.
Tô Vân cổng phim trường, kịp giơ dù thì giọng quen thuộc vang lên lưng:
“Lên xe , đưa về.”
Chiếc xe đen của Lục Tĩnh Dao dừng bên lề, đèn pha phản chiếu ánh mưa thành vô vệt sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/am-thanh-cua-bien-trong-tim-em/chap-5-song-lon-va-anh-sang.html.]
Bên trong xe, khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc piano nhẹ như sóng vỗ.
“Em sợ ?”
Giọng Tĩnh Dao trầm, hỏi thẳng nhưng chạm đúng tâm can.
Tô Vân khẽ gật: “Chỉ … lo. Em mới debut, là dựa đàn chị…”
“Ừ.” – Cô gật đầu, mắt ngoài cửa kính. “Showbiz vốn . nếu là thật lòng, đừng sợ.”
“Thật lòng… là ?”
“Là khi em giả vờ. Trên phim ngoài đời đều thế.”
Câu khiến tim Tô Vân đập mạnh.
Ánh đèn ngoài phản chiếu mắt Tĩnh Dao, long lanh như ánh sáng mặt nước.
Xe dừng ở một con đường nhỏ ven hồ.
Cơn mưa vẫn rơi, mặt nước dậy lên những gợn sóng lăn tăn.
Tĩnh Dao mở cửa, bước , tán cây.
“Lúc còn nhỏ,” cô , “ thích ngắm mưa rơi mặt hồ. Nó giống như biển đang thở . Dù sóng dữ đến , cũng sẽ dịu khi bằng ánh sáng.”
Rồi cô sang Tô Vân, ánh mắt dịu dàng mà chắc chắn:
“Em đừng sợ sóng. Chỉ cần em quên ánh sáng của .”
Tô Vân khẽ , mắt cay cay.
Cô là do mưa do tim đang rung động.
Tối đó, khi về nhà, điện thoại cô sáng lên một tin nhắn:
[Ngày mai nghỉ. Nếu cô rảnh, đến Thủy Cung Hải Vận . cho cô xem một nơi sóng lớn, chỉ ánh sáng và nước.]
Tô Vân tin nhiều , tim như con sóng nhỏ đang gõ nhịp trong lồng ngực.
Hôm , cô đến.
Trong gian thủy cung mờ ảo, Tĩnh Dao bể kính lớn, ánh xanh phủ lên .
Cô , mỉm :
“Chào mừng em đến biển của .”
Tiếng cá bơi, tiếng nước vỗ thành kính — thứ như đang hát khẽ:
“Trong biển sâu , dù ngoài là sóng lớn ánh đèn, chỉ cần em còn ở đây, vẫn bình yên.”