Sáng hôm , trời Bắc Kinh vẫn âm u, mây phủ xám nhạt như một tấm rèm khổng lồ che kín bầu trời.
Chiếc xe buýt chở Tô Vân dừng phim trường ngoại ô, nơi thiện bối cảnh chính của "Nàng tiên cá ánh " — một thủy cung nhân tạo trong suốt như pha lê, lắp hệ thống đèn xanh lam phản chiếu như sóng nước.
Cô qua lớp kính khổng lồ, cảm giác choáng ngợp lặng lẽ trào dâng.
Nước chảy len qua từng khe sáng, phản chiếu lên tường hàng nghìn đốm sáng lung linh như đêm.
Trong khoảnh khắc, cô bỗng nhớ đến giấc mơ đêm qua — bản trôi lơ lửng giữa đại dương, phía xa là một đôi mắt lạnh lẽo mà dịu dàng, đang cô chớp.
“Cô đến .”
Giọng vang lên phía , nhẹ nhưng khiến tim cô khẽ thắt.
Lục Tĩnh Dao bước từ khu vực hậu trường, tóc buộc gọn, khoác áo sơ mi trắng đơn giản, trang sức, lớp phấn dày — thế mà vẫn toát khí chất của một luôn cả thế giới theo.
“Đây là cảnh đối diễn đầu tiên của cô.”
Tĩnh Dao cầm bản kịch bản, ánh mắt lướt qua gương mặt Tô Vân.
“Cảnh tiên cá đầu gặp bắt giữ . Cô thể hiện sợ hãi, tò mò, và một chút... khát khao chạm .”
Giọng cô trầm thấp, đều đặn, nhưng trong từng chữ như dòng nước ấm len .
Tô Vân gật đầu, cố gắng thẳng đôi mắt — sợ rằng chỉ cần thêm một giây, cô sẽ là diễn, là thật.
Cảnh bắt đầu.
Tô Vân khoác bộ đuôi tiên cá ánh bạc, phần vảy phản chiếu ánh sáng từ hàng trăm đèn chiếu khiến bộ thủy cung như rực sáng.
Cô trong bể nước nông, thở gấp gáp theo nhịp hồi hộp.
Khi đạo diễn hô “Action”, Lục Tĩnh Dao bước khung hình.
Ánh sáng tập trung cô — phụ nữ trong bộ vest đen, bên ngoài bể kính, đưa tay chạm nhẹ lớp thủy tinh ngăn cách.
“Ngươi... là ai?”
Tô Vân nghẹn giọng, ánh mắt run run.
“Ngươi gì với ?”
Tĩnh Dao đáp chậm rãi, đôi mắt sâu hút:
“Ta chỉ thấy em... mãi mãi ở đây.”
Giọng cô thấp, êm, như một làn sóng tràn qua lớp kính, vỗ thẳng tim Tô Vân.
Khoảnh khắc đó, cô quên mất máy , quên cả thế giới xung quanh. Chỉ còn phụ nữ — ánh mắt , và cảm giác lạ lùng đang dâng lên như thủy triều.
“Cut!”
Tiếng đạo diễn vang lên, nhưng ai trong hai lập tức rời khỏi vai.
Lục Tĩnh Dao vẫn giữ ánh , lạnh, giả tạo, chỉ một tầng dịu dàng mà bản cô cũng nhận .
“Cô lắm.”
Tĩnh Dao nhỏ, khi đạo diễn còn đang xem đoạn .
Tô Vân cúi đầu, giọng lí nhí:
“Nhờ cô... mới diễn .”
Khoé môi Tĩnh Dao khẽ cong, một nụ hiếm hoi.
“Cẩn thận, nếu cô cứ , sẽ tưởng là thật đấy.”
Tô Vân sững , tim đập loạn nhịp, còn thì , để trong khí là mùi hương dịu nhẹ của nước biển nhân tạo — hương mặn pha hương bạc hà.
Buổi trưa, đoàn nghỉ giữa giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/am-thanh-cua-bien-trong-tim-em/chap-2-khoanh-khac-bien-len-tieng.html.]
Tô Vân trong góc, nhấp từng ngụm nước, ngắm đàn cá nhỏ bơi lượn trong bể bên cạnh.
Bất chợt, Lục Tĩnh Dao tiến , đưa cho cô một chai nước khoáng lạnh.
“Uống , đừng để mất nước.”
“Cảm ơn cô Dao.”
“Gọi là Tĩnh Dao là .”
Giọng cô nhẹ tênh, nhưng khiến Tô Vân bối rối đến đỏ mặt.
Hai cạnh , chỉ cách vài tấc, ánh đèn xanh lam phản chiếu lên khuôn mặt họ.
Làn da Tô Vân trắng mịn, ánh sáng , trông như đang phát sáng.
Tĩnh Dao sang, đôi mắt vô thức dịu .
“Cô thích biển ?”
Tô Vân giật , gật đầu.
“Rất thích. sinh ở ven biển, từ nhỏ diễn viên để kể những câu chuyện của biển cả. lên Bắc Kinh, xa quá… gần như quên mất mùi vị .”
Tĩnh Dao khẽ .
“Có lẽ vì thế cô mới diễn cảnh nước như . Cảm xúc đó... thật lắm.”
“Còn cô thì ?” – Tô Vân ngẩng đầu hỏi.
“Cô thích biển ?”
Tĩnh Dao im lặng một lúc, đáp:
“Không nữa. Có lẽ từng thích, nhưng giờ… sợ.”
Ánh mắt cô lạc , phản chiếu hình ảnh những con sóng đập bờ.
“ sợ những thứ quá sâu, quá thật… như biển .”
Không khí chùng xuống, chỉ còn tiếng bọt nước vỡ lăn tăn trong bể cá.
Tô Vân cô, chợt thấy tim nhói nhẹ.
Người phụ nữ ánh đèn rực rỡ , hóa cũng mang trong lòng những vết thương mà chẳng ai chạm tới.
Buổi chiều, cảnh cuối cùng thành.
Khi đoàn phim tan, Tô Vân ngoài sân, trời đổ mưa nhỏ.
Cô mái hiên, giương mắt những giọt nước rơi nền kính phản chiếu ánh đèn phim trường.
Phía , Lục Tĩnh Dao bước đến, cầm một chiếc ô trong tay.
“Không ô ?”
“À, quên mất…” – cô ngượng.
Tĩnh Dao mở ô, giọng nhẹ nhàng:
“Vậy chung . đưa cô trạm xe.”
Dưới chiếc ô màu lam, hai sóng bước, tiếng mưa rơi như nhịp tim hòa cùng .
Ở phía xa, ánh đèn vẫn hắt lên bầu trời xám xịt, mờ ảo như thủy cung.
Tô Vân khẽ sang, thấy vai áo của Lục Tĩnh Dao đọng vài giọt nước mưa, phản chiếu ánh sáng thành những mảnh bạc li ti.
Cô vì cảm thấy ấm áp đến thế — như thể chạm tay một phần của đại dương, nơi mà vẫn luôn tìm kiếm.
Trong showbiz đầy sóng gió , họ vẫn chỉ là hai con đang tập bơi giữa biển rộng.
dù biển sâu đến , chỉ cần ánh sáng của — nỗi sợ đều tan biến.