Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Âm Dương Sư - Chương 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-05-07 02:07:07
Lượt xem: 364

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sư bá lướt qua người tôi, ngoảnh đầu lại nhìn ông Lục:

“Quan tài tóc đỏ, thứ đó đang quá âm.”

Ông Lục cũng gật đầu, chỉ có tôi giống như kẻ ngốc, hỏi:

“Quá âm là gì? Con thấy chữ này trong sách, nhưng không có ghi chép chi tiết.”

Ông Lục cau mày, sau đó thư thái nói:

“Phỏng chừng là do ông nội cháu xé rồi, ông ấy làm vậy để tốt cho cháu đấy.”

“Nhưng bây giờ lại gặp phải thì ta sẽ kể cho cháu nghe chuyện này.”

Ông Lục kể lại tỉ mỉ, đúng vậy, bắt đầu kể từ thuyết âm dương.

Ông ấy nói rằng người c.h.ế.t hít phải dương khí thì sẽ trở thành xác sống, còn người sống hít phải âm khí sẽ trở thành người tạm.

Tỷ lệ âm dương mất cân bằng biến người đó thành một thứ không phải người cũng chẳng phải ma.

Nếu như người c.h.ế.t có oán hận, muốn mượn xác hoàn hồn thì cách tốt nhất là hút dương khí của người sống.

Quan tài là một vật chứa kín, nếu đặt người sống vào quan tài, người c.h.ế.t ở dưới lòng đất có thể hút dương khí của người sống.

Âm khí dư thừa từ người c.h.ế.t sẽ được truyền vào cơ thể người sống.

Động tác truyền âm khí này được gọi là quá âm.

Thứ mà quan tài tóc đỏ chứa đựng chính là hung thần có oán khí muốn hồi sinh.

Do oán khí quá nặng, không thể đầu thai chuyển kiếp nên nó buộc phải dùng phương pháp quá âm để tái sinh.

Nhưng trời không dung, đất không tha cho những kẻ tái sinh như thế, cái gọi là kiêu nhân (*) trong tương lai nhất định sẽ là kẻ gian trá độc ác, thậm chí có thể gây ra cảnh đổ m.á.u ngàn dặm.

(*) kiêu nhân: kiêu là loài cú, kiêu nhân ám chỉ một người ngỗ nghịch bất hiếu. Truyền thuyết kể rằng cú là loài chim độc ác ăn thịt mẹ.

Nếu chuyện ở làng Nhâm Trang tiếp diễn, lúc đó sẽ có một trăm lẻ tám người tạm nằm trong từng đó chiếc quan tài, sinh ra thứ trong quan tài dọc. Lúc ấy, nó chỉ cần biến thành hình dạng một người dân làng Nhâm Trang là được.

Chuyện này làm tôi sợ hãi dựng tóc gáy, gần như vượt quá tầm hiểu biết của tôi.

Nếu ông Lục không đích thân kể cho tôi, tôi còn tưởng đây là một tình tiết nào đó trong tiểu thuyết.

Chúng tôi chuẩn bị rời khỏi con đường nhỏ ở làng Nhâm Trang thì thấy một người bước đến.

Ông Lục quen ông ấy, hai người là đạo hữu.

Lúc đó tôi mới biết, đây chính là vị đạo sĩ hoàng bào sắp đến làng Nhâm Trang, đồng thời là người có năng lực hạng nhất.

Ông Lục thở dài, nói với đạo sĩ:

“Đừng đi nữa! Chúng tôi vừa về sau khi kinh động đến hung thần.”

“Lần sau chúng ta gặp lại nó, chắc sẽ là cảnh một mất một còn.”

Vị đạo sĩ cau mày rồi theo chúng tôi về nhà.

Mặc dù cả ông Lục và sư bá đều có kinh nghiệm diệt trừ hung thần, nhưng mỗi một hung thần đều khác nhau.

Hung thần ở làng Nhâm Trang thuộc loại quá âm, nếu cứ để yên thì nó sẽ biến thành người sống đến cuối đời.

Nhưng giờ chúng tôi đã kinh động đến nó, ước tính trong vòng bảy ngày, nó sẽ biến tất cả người dân ở làng Nhâm Trang thành người tạm.

Ông Lục và đạo sĩ bàn bạc suốt đêm, cuối cùng vẫn đặt hy vọng vào tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/am-duong-su/chuong-6.html.]

Hai mắt tôi lập tức mở to, tôi hỏi lại:

“Cháu?”

Đạo sĩ gật đầu:

“Năng lực của đạo hữu thấp nhất nên sẽ không làm kinh động tới hung thần. Cháu là người phù hợp đi tìm hiểu chuyện xảy ra ở làng Nhâm Trang nhất.”

Vừa thốt ra hai chữ “sợ lắm”, tôi lập tức ăn mấy cú đánh từ ông Lục.

“Đừng càm ràm nữa, bảo cháu đi thì cứ đi đi!”

“Có mấy lão già bọn ta ở đây bảo vệ thì còn xảy ra chuyện gì được chứ?”

9.

Chuyện xảy ra ở làng Nhâm Trang thật kỳ dị, chắc chắn không đơn giản như tộc trưởng kể.

Thế nhưng lúc tôi gặp tộc trưởng, ông ta vẫn im lặng chẳng nói chẳng rằng, trông như đang nói cùng lắm là c.h.ế.t.

Nhiều người ở làng Nhâm Trang đã biết chuyện và tiết lộ một vài thông tin.

Nhưng khi tôi nhắc đến cái c.h.ế.t của đám trẻ, tất cả đều không nói tiếp nữa.

Câu chuyện đột ngột kết thúc ở đây.

Không còn cách nào khác, chúng tôi đành nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát.

Nhóm chúng tôi tìm khắp làng, thượng nguồn và hạ lưu sông mà vẫn không có dấu vết nào của đứa trẻ mất tích.

Ông Lục vẫn kiên định nói:

“Nhất định là t.h.i t.h.ể chưa được xử lý, bằng không hung thần sẽ không xuất hiện ở đây.”

“Tôi đề nghị đào đường, có thể phía dưới ẩn giấu thứ gì đó.”

Đề xuất của ông Lục gây khó khăn cho cảnh sát. Đào đường không phải chuyện nhỏ, ít nhất cũng phải được cấp trên chấp thuận.

Tộc trưởng kịch liệt phản đối việc này, thậm chí còn chặn đường vào làng.

Ông ta nói:

“Đào đường đồng nghĩa với việc cắt đứt kế sinh nhai của làng Nhâm Trang.”

“Các người muốn đào đường cũng được, nhưng trước hết phải bước qua xác ta.”

Lần này, ngay cả tôi cũng nhận thấy nhất định có bí mật nào đó ở bên dưới.

Nhưng chúng tôi không còn lựa chọn nào khác trước thái độ cương quyết của tộc trưởng và tình trạng của hơn một trăm dân làng nằm giữa đường.

Ông Lục và đạo sĩ tự nhốt mình trong nhà cả ngày.

Sau đó họ ra ngoài, trực tiếp đến gặp cảnh sát và nói:

“Đồng chí cảnh sát, đồng chí nghĩ có bao nhiêu khả năng đào được đường?”

Đồng chí cảnh sát cau mày:

“Đây không phải chuyện nhỏ, nếu bên dưới không có gì thì không ai có thể gánh được trách nhiệm.”

Các đạo sĩ không quan tâm, trực tiếp nói với cảnh sát:

“Tôi sẽ yêu cầu hiệp hội cấp giấy chứng nhận cho anh sau. Cứ nói rằng đây là đề nghị của chúng tôi!”

“Bên dưới… ước tính có ít nhất năm mươi thi thể…”

Loading...