Ai Nói JJ Không Ưa Nhau - Chương 2: Hứng thú không? Đấu thôi

Cập nhật lúc: 2025-11-28 06:45:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sao kỳ tao còn may đồng phục nữa? Mệt c.h.ế.t luôn á.” Tiếng than vãn đầy khó chịu của Van khiến cạnh bật .

“Ê, mày học thiết kế thời trang mà than cái gì? Đã ngu còn lười. Không may quần áo thì mày định cái gì? Đi hát hả?” Jinn lắc đầu ngán ngẩm. Bàn tay to lớn thò túi quần lấy gói t.h.u.ố.c và chiếc bật lửa. Cậu đưa cho bạn một điếu tự ngậm một điếu miệng.

“Mệt thật. Đầu óc tao trống rỗng, chẳng ý tưởng nào hết. Bỏ học chắc là giải pháp duy nhất. Ai xúi tao chọn cái ngành trời?!”

“Chính mày tự chọn đấy chứ ai. Mày còn bảo đây để tán mấy em sành điệu, xinh , chất chơi. Rồi giờ vui ? Haha.” Làn khói xám bay từ đôi môi quyến rũ, cong nhẹ của vốn ý định theo ngành từ đầu — ý định bắt nguồn từ việc mê mẩn nó đến mức chẳng ngẩng đầu lên nổi.

“Đồ ngốc, tán gì mà tán. Toàn những trông như sinh để tao chứ chẳng vợ.” Van lắc đầu, dùng tay xoa hai cánh tay nổi đầy da gà chỉ vì nghĩ đến hội bạn nữ trong lớp. Gọi họ bằng “” chắc còn tự nhiên hơn cả gọi bạn.

“Mày đúng là hết t.h.u.ố.c chữa. Nghĩ linh tinh than khổ, đáng đời mày.” Jinn nhạo, chẳng chút xíu đồng cảm nào.

Van bạn từ thời cấp ba, mà chỉ mới quen và từ khi đại học. Khoa của họ vốn hiếm nam, nên họ dễ bắt chuyện dần. Tính cách với sở thích giống , thành mặc định trở thành đôi bạn chí cốt. Họ thể chuyện với nhiều khác, nhưng để gọi là nhất… trong khoa thì chỉ Van. Còn bạn cũ duy nhất theo Jinn học ở đây — dù thừa nhận — chính là thằng Jay ngốc .

Đã là loại lúc nào cũng thích ganh đua với như Jay thì kiểu gì nó cũng chịu buông. Jinn điều đó ngay từ khi nộp hồ sơ thi tuyển: bạn bè theo ngành chắc chắn sẽ Jay, “đối thủ truyền kiếp” của cuộc đời .

Mẹ của Jinn tên là Chan, là nhà thiết kế và chủ của thương hiệu THE J.ROOM, một hãng thời trang khá nổi tiếng. Những thiết kế độc đáo của bà khiến gần như khách nào mua một cũng mua nữa. Jinn lớn lên giữa giấy vẽ vứt đầy nhà, những mảnh vải, ma-nơ-canh, bút chì và tiếng máy may quen thuộc. Tuy say mê đến mức như , nhưng thể tự tin rằng… khá thích nó.

Jinn kế thừa điều yêu thích, vì bà chỉ mỗi . Một nuôi con trai lớn đến chừng chuyện dễ dàng. Dù dám chắc , nhưng Jinn tin tuyệt đối rằng… là một đứa con .

“Jinn! Tao mày ở đây mà!” Tiếng hét lớn khiến hút xong điếu t.h.u.ố.c ngoái . Những ngón tay thon buông điếu t.h.u.ố.c xuống đất, dùng mũi giày dí nó đến khi tắt hẳn cúi xuống nhặt tàn t.h.u.ố.c bỏ thùng rác.

“Ơ, Mai. Mày gì ở đây ?”

“Tao nhắn mà mày trả lời. À trời ơi, Van! Tóc mày lúc nào cũng nổi bật hả? là dân thời trang khác. Jinn thua xa luôn.” Mai liếc mái tóc rực rỡ của Van — bạn mới nhưng giờ khá — đầy vẻ ngưỡng mộ. Tháng thì xanh lá, tháng cam rực. Thua luôn.

“Tao thấy thông báo. Còn chuyện thua thì… cho tao xin. Nếu tao nhuộm tóc kiểu như Van thì tao may đồ cho tao chắc luôn vì phối .” Jinn bật . Không tóc Van , nó thật. Cũng khó phối đồ như lời . Chỉ là… tạo cơ hội để cái thằng ngốc moi móc, kiếm cớ chọc ghẹo thôi.

Jinn từng nhuộm tóc đỏ cực ngầu, trông trai khỏi bàn. cái thằng Jay lúc nào cũng gọi là “đầu m.á.u me”, “đầu sting”, “đầu đèn giao thông” chỉ vì đúng lúc đó Van nhuộm tóc xanh lá… nên chung như đèn xanh – đèn đỏ di động. ý nó lắm! Thế là Jinn đổi sang một màu… đến chính cũng chẳng gọi là gì. Nâu, nhưng hẳn nâu. Ngọn tóc còn pha chút xanh, kỳ kỳ. Và từ đó Jay chẳng gọi bằng cái tên trời ơi nào nữa. Đơn giản là nó cũng gọi màu là màu gì — vì ngay cả cái đầu còn . Điều duy nhất Jinn chắc chắn: nó , hợp với , và thế là đủ!

“Rồi lý do mày nhắn tao là gì ?”

“Thì Ta sắp khai trương sân đua, nên ảnh hỏi tao xem tụi qua thử . Nay chỉ tụi thôi, ai khác. Ảnh giao lưu chút.” Mai kéo hai đứa bạn khỏi nhà vệ sinh, dừng toà nhà đang đông nghẹt .

“À tao quên mất. Ai ? Mày ? Van, vui lắm đó.” Jinn sang hỏi bạn cạnh .

“Hôm nay tao . Phải về nhà với tao.” Van thở dài, giọng chán nản. Nghe là sẽ vui . Tiếc thật.

“Không . Mai mốt tao dắt mày nữa.” Jinn vỗ vai an ủi khi thấy mặt Van buồn buồn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ai-noi-jj-khong-ua-nhau/chuong-2-hung-thu-khong-dau-thoi.html.]

“Đừng buồn mà Van. Lần mày cũng mà. Đừng lo. Có Do, Nin, còn… Jay!” Mai đang liệt kê tên bạn thì ngẩng lên, thấy một gương mặt quen, liền hét toáng lên gọi — y hệt khi gọi Jinn lúc nãy.

“…” Jinn ngửa mặt lên trời, mắt đảo trắng mệt mỏi. Đang chuyện ngon lành mà thấy cái rìu là Mai chạy ngay. Tốt. Để xem. Từ nay sẽ chặn cái khúc gỗ đó vĩnh viễn luôn. Vĩnh biệt, bạn cũ…

“Gì? Tụi mày gì ở đây?” Jay dừng cách đối thủ truyền kiếp xa. Khóe mắt liếc thấy cảnh Jinn đảo mắt lên trời, suýt đưa chân đá cho té xuống đất. Nhìn thôi cũng thấy quạo!

“Tao hỏi tụi mày sân đua của Ta ? Nay ảnh mở riêng cho khách đặc biệt đó.” Mai rủ rê như thể quyền rủ cả trăm và chia hoa hồng, nhưng thật mục đích chỉ là chơi với đám bạn lâu ngày gặp.

“Tao cũng định hỏi nè. Ê Jinn, mày ?”

“Liên quan cái gì tới mày thằng em? Sao cái chân mày cứ dính chân tao thế?” Jinn nhếch mép, còn cố thè lưỡi chọc tức đối phương.

“Nếu mày , tao mượn sân của Ta để chạy thử. Hứng ? Thi với tao.”

“Gun,” Jay bước gần kẻ đang dùng ngón út ngoáy tai với vẻ khó chịu. Ánh mắt Jinn như thể chỉ đ.ấ.m cho một cái. Mùi nicotine nhè nhẹ theo gió bay tới khiến Jay nhíu mày — rõ ràng thằng hút thuốc.

“Nghe thú vị đấy.” Jinn cố tình thổi mạnh mặt Jay. Thấy đối phương lùi với vẻ ghê tởm cực độ, mạn phép hài lòng hẳn.

“Miệng mày thúi quá.”

“Ê, mày chịu chứ gì, đồ cuồng sạch? Vậy thắng thì gì?” Người chê thúi mặt nhăn . Cậu ghét nhất mấy đứa thích chơi lớn như Jay.

“Như cũ?” Thằng cao hơn năm phân nhướng mày, khoé môi cong lên nụ gian tà.

“Ok, chơi luôn.” Jinn chẳng sợ. Loại chuyện như quen . Không đấu hôm nay thì mai cũng đấu. Như kinh nguyệt — tới hẹn lên.

“Như cũ” nghĩa là: thắng quyền sai thua bất cứ thứ gì, kéo dài trong một tuần. Hai đứa luân phiên thắng thua, lúc thì đàn em, lúc thì ông chủ. bao giờ đem cái quyền đó phá cuộc sống thật của — chúng luôn chơi công bằng.

Jay nhiều cướp thích ngay mặt, nhưng lúc nào cũng công khai, bao giờ chơi lén. Thành nó thành… một môn thi đấu ngầm. Không hiểu Jay luôn đúng loại Jinn thích. Như thể trong đầu nó radar chuyên bắt đúng kiểu gu của . Và kỳ lạ là, cho dù trong lòng Jinn hề thích kiểu đó nữa, thì Jay vẫn chọn trúng chính xác mỗi .

Cả hai đ.á.n.h từ hồi cấp ba. Xấu tính thật đấy, nhưng cái hiệu quả nhanh: đ.á.n.h hôm nay, bầm hôm nay, hết chuyện hôm nay. Đến khi nhà trường và phụ mỗi bên đều phát cảnh cáo ba , hai đứa mới tìm cách khác để tiếp tục “đấm gián tiếp”. Chơi theo kiểu đó tới giờ. Gia đình gì vì còn dấu vết mặt…

Con mà, đ.á.n.h thì tìm đường đánh. Quan trọng là để nhà . Kiên trì mới là chìa khóa!

“Được. Dạo tao buồn. Có thêm đứa hầu thì quá. Hehe.” Jay nở nụ nửa điên nửa khùng trong mắt Jinn và đám bạn.

“Tao cái từng mày là , là ấm áp, là hơn tao… thấy bản chất thật của mày, cái bản chất thối tha của mày, đồ giả tạo.” Jinn chỉ đ.ấ.m cho cái mặt đáng ghét đó tím tái. Biết đ.ấ.m xong sẽ nhẹ lòng.

“Ôi trời, nữa . Tao chỉ giao lưu, trọng tài! Nhức đầu quá!” Mai ôm đầu than trời. Đáng lẽ nên rủ. Biết rõ hai thằng điên mà vẫn lôi tụi nó đến cùng một chỗ. Chắc lát nữa gọi bảo vệ sân đua chuẩn một góc dành riêng cho hai con ch.ó điên .

Trời đất ơi, ai ơn khiến tụi nó im một ngày ? Xin đấy!

Loading...