Mấy hôm cãi vã tự nhiên tan biến không dấu vết, mẹ tôi gói chiếc bánh lại, bỏ thêm quả trứng rồi đưa cho tôi.
“Cầm ăn trưa đi, cũng cứng đầu thật. Gọi mày đưa ít tiền thôi mà đã vùng vằng.”
“Nuôi mày lớn thế này, giờ đi làm rồi chẳng lẽ không báo đáp cha mẹ?”
Bà tỏ rõ vẻ muốn cùng tôi trò chuyện tâm tình.
Tôi cầm lấy cái hộp bánh vừa gói, đầu ngón tay vô thức bấu vào thịt.
Hôm nay, là sinh nhật tôi.
Nhưng lần nào cũng vậy, sau một cái tát là một quả táo.
“Mẹ, con sắp trễ làm rồi.”
Tôi cắt ngang lời bà, tránh ánh mắt của bà.
“Tối con phải tăng ca, hai người đi ăn đi.”
“Được được được, công việc quan trọng. Vậy tối tao mua đồ về, cả nhà mình ăn ở nhà.”
Đến khi cánh cửa đóng lại.
Từng giọt từng giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, tôi vừa đi vừa khóc.
Chỉ có tôi mới biết, dù họ có làm gì, cũng không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng tôi.
Tôi, có hận họ không?
3
Tôi thường nghĩ, họ không xứng làm cha mẹ.
Từ khi nào tôi bắt đầu có cảm giác đó?
Có phải từ lúc mẹ tôi tự tiện gán ghép cho tôi cái định nghĩa:
“Từ nhỏ đã nhìn ra, mày là đứa vô lương tâm!”
Chỉ vì tôi tham ăn, lỡ ăn hết hai cái bánh bao bữa sáng, trong mắt bà, tôi đã là một đứa con bất hiếu.
Hay là vì tôi quá ghen tị với đám bạn cùng trang lứa mỗi tuần đều có tiền tiêu vặt, nên lén lấy 20 tệ của bà.
Tối hôm đó, tôi bị đuổi ra khỏi nhà.
Ngồi thu lu cả đêm trước cửa hàng tiện lợi.
Mỗi khi có người đi ngang qua, tôi lại giả vờ đứng dậy đá đá viên sỏi ven đường, chỉ để không ai phát hiện bộ dạng thảm hại của mình.
Cuối cùng, phải đến trưa hôm sau.
Chú bảo vệ thấy tôi ở ngoài cả đêm, ép tôi về nhà.
Đã gần hai ngày không ăn, tôi vừa khóc vừa trộn cơm ăn.
Từ đó trở nên trầm lặng và rụt rè.
Sau này, cha tôi – người đi làm xa nghe chuyện, liền yêu cầu mẹ tôi mỗi tuần cho tôi 10 tệ tiêu vặt.
Nhưng sang ngày hôm sau, bà lại tiếc rẻ đòi lại, ánh mắt đầy khinh bỉ và căm ghét:
“Nhà có cơm ăn còn chưa đủ à? Có giỏi thì cút ra ngoài trộm cắp, đừng ở nhà tao!”
Từ đó về sau, tôi trở thành “tên trộm” trong nhà.
Trước khi ra khỏi cửa, mẹ luôn khóa phòng lại.
Trong nhà mà có gì mất, nhất định là do tôi làm.
Năm học cấp hai, cha tôi về nhà.
Tôi tưởng cuối cùng cũng có người đứng về phía mình.
Nhưng ngày đầu tiên ông về, lại là ký ức tôi không muốn nhớ nhất.
Năm đó, tôi mê tiểu thuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ai-cung-tung-la-dua-tre-can-tinh-thuong/chuong-3.html.]
Mỗi tối đều giúp bạn làm bài, một tuần tích được mười tệ.
Tôi đã dành dụm rất lâu, cuối cùng cũng đủ tiền làm thẻ mượn sách ở thư viện nhỏ trước cổng trường.
Tôi không ngờ, chỉ trong lúc rửa bát, cuốn sách mượn đã bị mẹ lục ra khỏi cặp.
Bà không tin tôi.
Cứ cách một thời gian lại lật tung đồ tôi lên.
Bởi vì trong mắt bà, tôi là “tên trộm”.
Không khí trong phòng khách lúc ấy ngột ngạt vô cùng, cuốn sách bị ném trên sàn.
Mẹ tôi giễu cợt mách với cha tôi:
“Xem con gái ông kìa, tí tuổi đầu mà đọc loại sách này? Lại lấy trộm tiền tôi mua bậy bạ rồi!”
“Không phải! Là tiền con tự kiếm!”
Tôi phản bác lớn tiếng.
“Dù không phải, ai biết mày lấy tiền từ đâu? Còn đọc cái loại sách này?”
Tôi vẫn còn nhớ rõ tên cuốn sách đó – Ngủ cùng anh.
Ánh mắt cha tôi nhìn tôi đầy ghê tởm, không thể tin nổi:
“Nhỏ thế này mà đã muốn ngủ với đàn ông rồi à?”
“Không phải trộm thì mày lấy đâu ra tiền mượn sách? Hay là đi thuê phòng với thằng nào?”
“Mày biết cái tên sách này nghĩa là gì không?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Ngủ với đàn ông đấy!”
“Nếu bạn mày biết mày là loại con gái phóng túng như vậy, xem mày có xấu hổ không!”
“Tiền ở đâu ra! Khai mau!”
Một cảm giác nực cười tột độ trào dâng trong tôi, đây mà là cha mẹ tôi sao?
Tôi cứng người.
Sự nhục nhã to lớn như dòng nước tràn ngập cơ thể.
Tôi chỉ biết khóc, lắc đầu, chẳng nói được một lời.
Nhưng cha tôi vẫn không buông tha:
“Không nói thì để tao đến hỏi cô giáo mày.”
“Thằng bạn trai cho mày tiền tiêu ở lớp nào?”
“Rộng rãi thế thì bảo bạn trai mày đưa tao ít tiền xài luôn đi, tao còn cần đóng học phí làm gì nữa!”
“Bảo bạn trai mày nuôi mày học đi.”
Bị ép đến đường cùng, tôi đành thừa nhận tiền là do viết bài tập thuê cho người ta mà có.
Nhưng mẹ tôi lại đứng bên cạnh cười nhạt một tiếng, giọng đầy mỉa mai:
“Ai biết có thật không? Từ nhỏ đã chẳng ra gì. Theo tôi thấy nó đúng là có thể đi ngủ với đàn ông kiếm tiền đấy!”
Da đầu tôi như muốn nổ tung, tôi căm hận trừng mắt nhìn bà, cuối cùng không nhịn được mà bật khóc hét lên:
“Bà là mẹ tôi thật sao? Sao lại có người mẹ như bà chứ!”
“Tại sao hai người lại là cha mẹ tôi?”
“Ghê tởm! Hai người thật ghê tởm!”
Tôi gần như sụp đổ, đổi lại là mẹ tôi chỉ tay ra ban công, gào lên:
“Vậy thì mày đi c.h.ế.t đi! Trả mạng lại cho tao! Hồi bé đã ăn trộm, không có lương tâm! Tao coi như chưa từng sinh ra mày!”