Phụ thân của ta khi ấy đang trấn giữ nơi biên ải Hưng Lợi xa xôi, tin tức truyền về gần như là bặt vô âm tín.
Mẫu thân đối với ta thì cũng đã nguội lạnh cả tâm can, ngày ngày chỉ nhốt mình ở trong từ đường, chẳng hề hỏi han gì đến những chuyện xảy ra ở trong phủ nữa.
Ta đã từng là một vị đích nữ cao quý, kiêu hãnh đến nhường nào; mỗi khi ra khỏi cửa đều có lọng che, tiền hô hậu ủng, nha hoàn theo hầu cả một đoàn dài, khiến cho biết bao người phải ngưỡng mộ, ước ao.
Thế nhưng, vào cái ngày ta xuất giá trọng đại ấy, lại chẳng hề có lấy một đoàn nghi trượng nào cho ra dáng cả.
Chỉ còn lại một nỗi lòng ngổn ngang trăm mối, tê tái đến cực cùng.
Trong đêm tân hôn, ta đã từng ngây ngô mà hỏi Tiêu Tử Húc rằng:
“Chàng cưới được thiếp rồi, trong lòng chàng có cảm thấy vui mừng không?”
Hắn ngừng lại trong giây lát, rồi mới đáp lời:
“Vui.”
Ta đã từng ngỡ rằng hắn thực tâm vui mừng vì điều đó…
Mãi cho đến rất lâu sau này, ta mới có thể hiểu ra được rằng, niềm vui của hắn, chẳng qua là bởi vì vào thời điểm đó hắn đã có được sự hậu thuẫn từ thế lực của Tướng phủ, có thể đứng vững được ở trong Hầu phủ, và rồi chính thức bước chân vào chốn quan trường đầy rẫy những tranh đoạt.
Niềm vui ấy của hắn… từ xưa đến nay chưa từng một lần là vì ta.
Lần này, ta đã sớm bắt đầu âm thầm cho người theo dõi mọi động tĩnh của Thẩm Vân Dao và cả Thẩm Vân Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-tai-sinh/8.html.]
Ta lấy cớ rằng mấy ngày gần đây tâm trạng của mình không được ổn định cho lắm để khuyên mẫu thân nên ra ngoài giải khuây, rồi cố ý chọn một ngôi thiền viện nằm ẩn mình trong một khu rừng núi tuy có phần xa xôi hẻo lánh nhưng lại vô cùng yên tĩnh.
Khi ra ngoài, ta tuyên bố với mọi người rằng mẫu thân đang bị bệnh, cần phải rời xa chốn bụi trần喧囂 để tĩnh tâm điều dưỡng.
Đồng thời với đó, ta cũng âm thầm lôi kéo về phía mình một số gã sai vặt và nha hoàn ở trong phủ, những kẻ mà vốn dĩ rất dễ bị người khác xem nhẹ, bỏ qua.
Ta căn dặn bọn họ rằng, hễ Thẩm Vân Dao có bất kỳ một biểu hiện bất thường nào, cho dù đó chỉ là việc ả gọi trà nhiều hơn so với lệ thường, hay là thay đổi một kiểu y phục mới, thì cũng đều phải ngay lập tức đến báo lại cho ta được biết.
Nghĩ đến Thẩm Vân Hàn, trong lòng ta chợt khựng lại một nhịp.
Cuối cùng, ta vẫn mở miệng căn dặn thêm:
"Thẩm Vân Hàn cũng vậy, bất kỳ một hành động nào của huynh ấy cũng phải lập tức được báo lại cho ta."
Ta đối với Thẩm Vân Hàn luôn tồn tại một thứ tình cảm phức tạp, vừa có chút sợ hãi lại vừa có chút thương yêu.
Huynh ấy lớn hơn ta vài tuổi, và trong lòng ta thì huynh ấy luôn là một người ca ca vô cùng nghiêm khắc.
Khi ta còn nhỏ, phụ thân thường xuyên phải dẫn binh ra ngoài chinh chiến, và luôn mang theo huynh ấy ở bên mình.
Chính vì thế mà thời gian ta và ca ca được ở bên cạnh nhau lại ít ỏi đến mức đáng thương.
Những dịp hiếm hoi cả nhà được đoàn tụ, trong gia đình cũng chẳng mấy khi có được những tiếng cười nói vui vẻ.
Ca ca lúc nào cũng mang một vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị; những yêu cầu mà huynh ấy đặt ra đối với ta thì lại vô cùng khắt khe, thậm chí đến mức gần như là hà khắc.
Chỉ cần ta có bất kỳ một cử chỉ nào tỏ ra không đủ đoan trang, mực thước, ngay lập tức huynh ấy sẽ cau mày lại, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm khắc và đầy bất mãn, rồi chẳng hề nể nang tình thân mà lớn tiếng quở mắng ta.