“Vị huynh trưởng tốt của ta ơi, đứa bé đó cũng đã được hai tháng tuổi rồi đấy, nếu như tính lại thời gian cho thật kỹ, thì chẳng phải đó chính là cốt nhục của huynh hay sao?
Vậy mà huynh, lại có thể nhẫn tâm mà tự tay mình g.i.ế.c c.h.ế.t đi chính dòng m.á.u mủ ruột thịt của mình.”
Bây giờ thì hắn ta đã yếu đến mức không còn chút sức lực nào nữa rồi, ta chỉ cần đẩy nhẹ một cái thôi.
Là hắn ta đã ngay lập tức ngã nhào cả người xuống dưới đất.
“Huynh cứ từ từ mà tận hưởng cho thật trọn vẹn cái cảm giác m.á.u mủ ruột thịt phải tương tàn lẫn nhau đi nhé, huynh trưởng của ta à.”
Ta từ từ gỡ ra từng ngón tay một của hắn ta.
Rồi nhìn hắn ta ngã quỵ cả người xuống bên cạnh t.h.i t.h.ể của Thẩm Vân Dao.
“Hãy cứ đợi cho đến khi huynh tắt thở hoàn toàn đi, ta nhất định sẽ cho người nghiền nát hết cả xương cốt của các ngươi ra thành tro bụi, rồi sẽ rắc vào trong đất ở khắp Hầu phủ, để cho hai người các ngươi có thể mãi mãi không bao giờ phải rời xa nhau nữa.”
Ta dẫm chân lên trên một nền đất đang ngổn ngang những mảnh vỡ mà bước ra khỏi căn phòng ấy.
Những hạt ngọc lưu ly đã bị nghiền nát thành từng mảnh vụn ở dưới đế giày của ta cứ thế mà lăn tròn rồi hòa vào trong một vũng m.á.u tươi, phản chiếu lại nơi khóe mắt đang hoe đỏ của ta.
Đó chính là chuỗi hạt ngọc bình an mà vào năm xưa mẫu thân đã tự tay làm cho cả ta và ca ca.
Ở bên trong những hạt châu ấy còn được khảm vào một nửa miếng kim tỏa vốn đã bị phai màu từ lâu lắm rồi.
Máu tươi của cả ba người bọn họ đã hòa quyện cả vào làm một với nhau, rồi cứ thế mà loang lổ, ngoằn ngoèo chảy dài ở trên nền gạch xanh lạnh lẽo.
Một cơn gió nhẹ thổi qua đã cuốn lấy những lọn tóc mai ở bên tai của ta bay lên một cách tán loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-tai-sinh/35.html.]
“Thư Nhi của ta...”
Giọng nói của mẫu thân run rẩy không ngừng, mang theo một sự dịu dàng, ấm áp mà ta đã từng ngỡ rằng mình sẽ không bao giờ còn có cơ hội được nghe lại nữa.
Phụ thân thì lại quay mặt đi chỗ khác, thế nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy một cách rất rõ ràng đôi bàn tay của người đang không ngừng run rẩy.
Một vị mặn chát bất chợt dâng lên tận cổ họng, ta đã từng cứ ngỡ rằng tuyến lệ của mình đã hoàn toàn cạn khô từ lâu lắm rồi, vậy mà ngay chính khoảnh khắc ấy, nó lại như một con đê bị vỡ tung ra.
“Đứa ngốc này, con khóc cái gì chứ…”
Mẫu thân ôm chặt lấy ta vào trong lòng của người:
“Mẫu thân đã biết hết cả rồi, tất cả mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Mẫu thân vẫn luôn ở đây bên cạnh con, đừng sợ hãi gì nữa cả.”
Những đêm dài thao thức không ngủ được chỉ vì mối thù sâu nặng vẫn chưa được trả, những đêm dài ta cứ ngỡ rằng mình đã bị cả thế giới này nhẫn tâm mà vứt bỏ…
Giờ đây, ở trong tiếng gọi ấy, tất cả những điều đó đang dần dần hóa thành những làn khói mỏng manh rồi tan biến đi mất.
Từ phía bên ngoài của phủ tướng quân vọng vào những tiếng cười đùa trong trẻo của trẻ con.
Qua khe cửa hé mở, ta nhìn thấy một lão bá đang bán kẹo hồ lô vui vẻ đưa một cây kẹo có hình con bướm cho một tiểu cô nương xinh xắn.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp đường mật trong veo ấy, rồi chiếu rọi xuống mặt đất tạo thành những mảng sáng lấp lánh, rực rỡ.
Mẫu thân dịu dàng đưa tay lên mà lau đi những giọt nước mắt còn đang vương lại ở trên gương mặt của ta, rồi chỉ tay về phía xa xa nơi có một cây hoa hải đường đang khoe sắc:
“Con hãy nhìn xem, hoa đã nở rồi kìa.”