“Người của Hưng Lợi đã ngang nhiên xâm phạm vào vùng biên giới của đất nước ta, bệ hạ cũng đã hạ lệnh phái ta mang quân đi tiếp viện rồi, cho nên hiện tại lực lượng quân sự ở trong kinh thành đang vô cùng trống trải, yếu ớt.”
“Nếu như Tam vương gia vào đúng lúc này lại cấu kết với người của Hưng Lợi để mà khởi sự làm phản, thì hậu quả sau đó thực sự khó mà có thể tưởng tượng nổi.”
Tình hình chiến sự ở nơi biên cương đang vô cùng nguy cấp, nếu như vào đúng lúc này ta lại rời khỏi kinh thành để đến vùng biên giới, thì chẳng phải là đã trúng phải kế của bọn họ rồi hay sao?
Thế nhưng, nếu như ta không đi, thì bá tánh lê dân ở vùng biên cương lại phải…
Đôi lông mày của phụ thân nhíu chặt lại không rời, một lúc lâu sau đó, ánh mắt của ông mới trở nên vô cùng kiên quyết mà nhìn thẳng vào ta:
“Phụ thân không thể nào cứ khoanh tay đứng nhìn bá tánh ở vùng biên cương phải gặp cảnh hoạn nạn được, lại càng không thể nào để cho âm mưu của tên Tam vương gia kia có thể thành công.”
“Ta sẽ đích thân vào trong cung để gặp mặt thánh thượng, rồi sẽ trình tấu lại toàn bộ mọi chuyện một cách rõ ràng, minh bạch, có lẽ chúng ta vẫn còn có những cách đối phó khác nữa.”
Phụ thân thay một bộ y phục dạ hành gọn nhẹ, rồi rời khỏi phủ tướng quân thông qua một mật đạo bí mật.
Ta đứng ở bên cạnh cửa sổ của thư phòng, rồi nhìn về phía hướng mà phụ thân vừa mới rời đi, trong lòng thầm cầu nguyện cho ông được bình an vô sự.
Phụ thân, mẫu thân, nhi nữ hiểu rất rõ rằng hai người đang phải đau đớn như d.a.o cắt vào tim khi phải mất đi người trưởng huynh này.
Thế nhưng, đại ca thực sự không thể giữ lại được nữa rồi, chỉ có làm như vậy thì mới có thể bảo toàn được cho hai người một nửa đời sau được sống trong yên ổn, thanh bình mà thôi!
Ở bên trong ngự thư phòng, những ngọn nến vẫn đang cháy sáng một cách rực rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-tai-sinh/28.html.]
Hoàng đế đưa mắt nhìn vào bức mật thư đang chứng thực cho âm mưu tạo phản của Tam vương gia.
Những ngón tay của ngài khẽ gõ nhẹ lên trên chiếc long án, phát ra những tiếng vang trầm đục, nặng nề.
“Bệ hạ.”
Vị thống lĩnh của đội Vũ Lâm Vệ quỳ rạp cả người xuống đất để bẩm báo.
“Ở trong một thung lũng nằm cách khu ngoại ô ở phía tây khoảng ba mươi dặm, thần đã phát hiện ra có khoảng ba ngàn tinh binh đang ẩn náu, số lương thảo mà bọn chúng mang theo đủ để duy trì trong khoảng nửa tháng.”
Ở trong bức mật thư mà người ta đã tìm được tại doanh trại, vậy mà lại có ghi chép một cách vô cùng rõ ràng về thời gian mà Tam vương gia đã cùng với người của Hưng Lợi hẹn nhau để tấn công vào thành.
Ở bên trong một chiếc hộp gấm được đặt ở tầng trên cùng, đang yên lặng nằm đó chính là một chiếc hổ phù được làm giả.
Những hoa văn được chạm khắc ở trên đó không hề có một chút sai lệch nào so với vật thật cả.
“Đúng là một tình huynh đệ sâu đậm, thắm thiết thật đấy!”
Hoàng đế tức giận đến mức phải bật cười thành tiếng.
Nét bút dừng lại một cách mạnh mẽ ở trên tờ chiếu thư:
“Tam vương gia bị tước bỏ hết mọi chức vị, giam lỏng tại Tông Nhân phủ cho đến suốt đời.
Cả gia đình của hắn đều bị giáng xuống làm thường dân, con cháu của hắn sau này cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ được phép nhập sĩ làm quan nữa.”
Tiêu Tử Húc lúc này đang bị người ta trói ngược cả hai tay lại rồi nằm sõng soài ở trên mặt đất, hắn ta trong một dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, thảm hại mà ngẩng cao đầu lên nhìn ta: