“Vào ngày hôm đó, đại công tử đã bảo ta đi mua một loại dược vật có tác dụng kích tình vô cùng mạnh mẽ, ngài ấy nói rằng muốn dùng nó để khiến cho đại tiểu thư phải mất hết cả danh tiết của mình ngay trong buổi lễ cập kê.”
“Nô tỳ đã mang thuốc đến Lê Thương viện theo như lời sai bảo, khi ấy ở bên trong phòng có những động tĩnh rất lớn, nô tỳ chỉ dám đứng ở ngoài cửa... thì lại nhìn thấy ngài và nhị tiểu thư đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân mà quấn lấy nhau, ngài còn dùng cả roi da để mà quất lên người của nàng, thế nhưng gương mặt của nhị tiểu thư thì lại tỏ ra vô cùng khoái trá, hưởng thụ...”
Thẩm Vân Hàn gầm lên một tiếng giận dữ, rồi định bụng sẽ lao thẳng đến chỗ của Bội Nhi, thế nhưng đã bị phụ thân sai gia nhân giữ chặt lại không cho cử động.
Giọng nói của Bội Nhi lại càng lúc càng trở nên nhỏ hơn:
“Chỉ cầu xin lão gia hãy tha cho nô tỳ một mạng, nô tỳ xin thề rằng cả cuộc đời này sẽ không bao giờ dám nói ra những chuyện này nữa đâu ạ!”
“Câm miệng lại cho ta!”
Không biết là từ lúc nào mà Thẩm Vân Dao đã đứng bật dậy, ả ta cầm lấy cây trâm cài ở trên đầu rồi đ.â.m thẳng một nhát vào ngay lồng n.g.ự.c của Bội Nhi.
Vạt áo trên người của ả ta bị rơi tuột xuống khỏi vai, những vết roi hằn sâu trên da thịt vẫn còn đang mơ hồ mà hiện ra.
Ở kiếp trước, những vết roi kia đã từng một thời khiến cho ta phải kinh hoảng đến tột cùng, thì giờ đây cuối cùng cũng đã được hé lộ ra toàn bộ chân tướng của sự việc, quả thực là khiến cho người ta phải cảm thấy buồn nôn và ghê tởm đến cực điểm.
Gương mặt của phụ thân lúc này đã tím ngắt lại vì tức giận, ông lớn tiếng quát lên rằng:
“Lũ các ngươi quả thực là đã mất hết cả nhân tính rồi!”
Thẩm Vân Hàn ngay lập tức quỳ phịch cả người xuống dưới đất, giọng nói của hắn run run không thành tiếng:
“Thưa phụ thân, nhi tử... nhi tử chỉ là do nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà thôi ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-tai-sinh/26.html.]
Thẩm Vân Dao thì lại nhào thẳng đến bên vạt váy của mẫu thân, rồi khóc lóc đến mức gần như thở không ra hơi nữa:
“Thưa mẫu thân, xin người hãy cứu lấy con!
Chính là đại ca đã ép buộc con làm như vậy, con thực sự không còn một lựa chọn nào khác cả!”
Mẫu thân giơ tay lên, tát mạnh cho ả ta một cái, trong đôi mắt của bà tràn ngập một nỗi đau lòng khôn tả, thế nhưng cuối cùng thì bà vẫn không nói thêm một lời nào cả.
Phụ thân trầm giọng mà ra lệnh rằng:
“Giam hết cả vào trong từ đường cho ta!
Nếu như không có mệnh lệnh của ta, thì bất cứ ai cũng không được phép thả chúng ra!”
Mẫu thân như không còn chút sức lực nào mà ngã phịch xuống ghế, những giọt nước mắt đau đớn cứ thế lặng lẽ tuôn rơi không ngừng, miệng bà khẽ lẩm bẩm trong vô thức:
“Ta rốt cuộc đã tạo phải cái nghiệt chướng gì thế này cơ chứ...”
Đêm hôm ấy đã về khuya lắm rồi, Thanh Tuyết vội vàng chạy đến báo tin rằng:
Bội Nhi do bị trọng thương nên đang trong tình trạng hấp hối, nguy kịch.
Đôi môi của nàng khẽ run lên, ta cúi sát người vào gần miệng của nàng, chỉ có thể nghe thấy được một hơi thở vô cùng yếu ớt, đứt quãng:
“Hộc bàn… ở trong thư phòng… có một mật cách… bên trong có một bức thư…”
Lời còn chưa kịp nói dứt thì nàng đã ngất lịm đi mất.
Ta ngay lập tức bảo Thanh Tuyết phải đi mời bằng được những vị danh y giỏi nhất ở trong thành đến đây, còn bản thân mình thì vội vàng quay người lại rồi lao thẳng về phía thư phòng của Thẩm Vân Hàn.