“Chuyện này… chuyện này là sao vậy chứ… Tiêu công tử và muội muội của ta, tại sao hai người lại có thể… lại có thể làm ra chuyện này…”
“Chẳng phải là trước đây người ta vẫn đồn rằng Thẩm gia đại tiểu thư và Tiêu nhị thiếu gia mới là một cặp có tình cảm với nhau đó sao?”
“Bảo sao vào lần trước khi tham dự hội thưởng hoa ở phủ Tĩnh An Hầu, Thẩm gia đại tiểu thư lại lớn tiếng mắng nhiếc Tiêu nhị thiếu gia như vậy… Thì ra tất cả là vì người muội muội này đây mà…”
Ta cúi đầu xuống, lặng lẽ im lặng lắng nghe tất cả mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, rồi nhẹ nhàng dùng tay áo mà lau đi những giọt nước mắt, gương mặt ta lúc này tràn ngập một vẻ bi thương, đau đớn đến tột cùng.
Vào lúc này, Thẩm Vân Dao cũng đã từ từ tỉnh táo trở lại.
Cảm nhận được những ánh nhìn đầy vẻ kỳ lạ đang chiếu về phía mình từ khắp mọi phía, lại nhìn thấy bản thân mình đang ở trong một bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác đến như vậy, nàng ta hoảng hốt đưa mắt nhìn láo liên khắp mọi nơi.
Khi bắt gặp được hình ảnh Tiêu Tử Húc cũng đang trong tình trạng áo quần xốc xếch không kém, ả ta lại càng thêm sững sờ, trong lòng vừa cảm thấy kinh hoảng tột độ lại vừa vô cùng tức giận.
Trước mắt của tất cả mọi người lúc này chính là một cảnh tượng hỗn loạn đến mức không thể nào chịu đựng nổi.
Thẩm Vân Dao thì nước mắt nước mũi cứ thế mà giàn giụa không ngừng, miệng thì lại khóc lóc kể lể đủ điều.
Tiêu Tử Húc thì lại đang trong tình trạng hoảng loạn đến mức phải lắp bắp mà giải thích không thành một lời nào cho trọn vẹn.
Phụ thân của ta thì gương mặt đã đỏ bừng lên vì tức giận, còn mẫu thân thì lại run rẩy cả người vì quá đỗi căm phẫn.
Những vị khách khứa đang có mặt ở xung quanh thì lại xì xào bàn tán không ngớt, khung cảnh lúc này đã trở nên náo loạn đến cực điểm.
Vị thái giám đến để truyền chỉ lúc này sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi, ông ta cao giọng quát lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-tai-sinh/21.html.]
“Đây chính là thánh chỉ của Hoàng Thượng, các ngươi còn có coi Hoàng Thượng ra gì nữa hay không hả?
Thẩm tướng quân, ngài còn không mau chóng tiếp chỉ hay sao?!”
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:
Biên cương đang trong tình thế nguy cấp, quân địch đã ngang nhiên xâm nhập vào lãnh thổ, tình thế vô cùng khẩn trương.
Thẩm tướng quân vốn là người đã từng dày dạn kinh nghiệm nơi chiến trường, uy danh lại vang xa khắp chốn, trẫm đặc biệt hạ lệnh cho ngươi phải ngay lập tức chỉnh đốn lại quân đội, trong vòng ba ngày tới phải xuất chinh, nhất định phải đánh lui được quân địch, bảo vệ vững chắc vùng biên cương của đất nước.
Khâm thử!”
Phụ thân của ta ngay lập tức cúi rạp cả người xuống, giọng nói run rẩy không ngừng:
“Thưa công công, hạ thần bình thường đã quản giáo không nghiêm, cho nên mới khiến cho xảy ra những chuyện ô uế, bại hoại gia phong đến như thế này.
Hạ thần nhất định sẽ tuân theo thánh chỉ, xử lý một cách nghiêm minh để có thể chấn chỉnh lại gia phong của dòng họ.”
“Cũng cầu mong công công có thể nói giúp cho hạ thần vài lời tốt đẹp ở trước mặt của Thánh Thượng, ban cho hạ thần một cơ hội để có thể lập công chuộc tội ở ngoài chiến trường…”
Ông còn chưa kịp nói dứt lời, thì sắc mặt đã trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Những giọt mồ hôi to như những hạt đậu cứ thế mà ròng ròng lăn dài xuống từ trên vầng trán của ông.
Rồi người ta chỉ nhìn thấy phụ thân trợn trừng cả hai mắt lên, rồi ngã ngửa ra phía sau.
Mẫu thân của ta kinh hãi đến tột độ mà hét lớn lên một tiếng:
“Lão gia!!!”