Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ta ngay lập tức rời khỏi khu viện tử ấy, rồi chạy thật nhanh để trở về phía viện của mình.
“Tiểu thư, người mau chóng thay y phục đi ạ!”
Nhũ mẫu nhanh nhẹn giúp ta thay sang bộ lễ phục dùng cho buổi lễ cập kê đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Tĩnh Tuyết cũng đã vội vàng quay trở lại.
“Tĩnh Tuyết, Tiêu Tử Húc đã vào trong căn phòng đó rồi có phải không?”
Bàn tay của ta khẽ run lên một chút khi đang thắt lại sợi đai lưng.
“Nô tỳ đã tận mắt nhìn thấy rõ ràng rồi ạ!”
Tĩnh Tuyết giúp ta chỉnh lại chiếc trâm cài ở trên tóc.
“Hắn ta vừa nhìn thấy cánh cửa hé mở là đã ngay lập tức xộc thẳng vào bên trong, cái bộ dạng đó trông chẳng khác nào một con ch.ó hoang đang lên cơn động dục cả!”
Tiếng nhạc lễ từ phía bên ngoài đã bắt đầu được truyền vào, ta khẽ liếc nhìn về phía của Lê Thương viện một cái cuối cùng.
Vào lúc này, có lẽ Tiêu Tử Húc đang cùng với Thẩm Vân Dao thổ lộ những lời chân tình với nhau cũng nên?
Ta hít một hơi thật sâu, chỉ mong rằng tất cả mọi chuyện tiếp theo sẽ diễn ra một cách suôn sẻ.
Cầu trời khấn Phật đừng để xảy ra thêm bất kỳ một sự cố nào ngoài ý muốn nữa.
Tại hiện trường của buổi lễ cập kê, khách khứa đã đến đông nghịt cả một khoảng sân rộng, không khí vô cùng náo nhiệt và huyên náo.
Thẩm Vân Hàn đang ngồi ở giữa hàng ghế dành cho khách quý, gương mặt hắn lộ rõ vẻ đắc ý, tự mãn.
Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy ta ung dung bước ra, sắc mặt của hắn đã ngay lập tức biến đổi một cách đột ngột.
Ta có thể liếc thấy được một cách rõ ràng cái phản ứng hoảng loạn, bối rối ấy của hắn qua khóe mắt mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-tai-sinh/19.html.]
Việc Thẩm Vân Dao không có mặt ở đây càng khiến cho hắn ta cảm thấy thêm phần hoang mang, lo sợ.
Hắn ngay lập tức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, hành động vội vàng, hấp tấp ấy của hắn đã khiến cho những vị khách đang ngồi ở xung quanh đều phải đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Mẫu thân nhìn thấy hắn ta đang định bụng sẽ rời đi, liền cất tiếng quát gọi hắn lại:
“Buổi lễ cập kê sắp sửa bắt đầu rồi, con định đi đâu vào lúc này vậy hả?”
“Thưa mẫu thân, con đang có một chuyện vô cùng gấp gáp cần phải giải quyết ngay ạ!”
Giọng nói của Thẩm Vân Hàn mang theo một vẻ sốt ruột không thể che giấu được.
Sắc mặt của mẫu thân ngay lập tức tối sầm lại.
Bà nghiêm giọng mà quát lớn:
“Hôm nay chính là ngày diễn ra buổi lễ cập kê của muội muội con đó, đừng có mà hồ đồ!
Có bất cứ chuyện gì thì cũng hãy để sau khi buổi lễ kết thúc rồi hãy nói!”
Thẩm Vân Hàn nghiến chặt hai hàm răng lại, những đường gân xanh đã bắt đầu nổi đầy cả lên trên trán của hắn.
Hắn dường như đang cố gắng hết sức để mà kìm nén những cảm xúc đang trào dâng ở trong lòng mình, thế nhưng sự lo lắng, bất an thì đã lộ rõ cả ra trên nét mặt rồi.
Ta vẫn làm theo đúng như những nghi lễ đã được định sẵn, khẽ cúi nhẹ đầu xuống để thể hiện sự cung kính của mình.
Thế nhưng, tâm trí của ta vào lúc này lại hoàn toàn không đặt nặng vào cái buổi lễ này một chút nào cả.
Ta đang chờ đợi.
Chờ đợi để xem thử bước tiếp theo của một Thẩm Vân Hàn kia sẽ là gì.
Sau khi mẫu thân đã giúp ta vấn tóc xong xuôi, liền đến nghi lễ dâng rượu để cảm tạ ơn đức sinh thành.
Ta nhận lấy chén rượu từ tay người hầu, đang định bụng sẽ hành lễ với phụ mẫu thì…
Một tên gia nhân vội vã tiến lại gần, rồi thì thầm mấy câu gì đó vào bên tai của Thẩm Vân Hàn.