Ta đoán rằng Thẩm Vân Hàn sở dĩ đưa nàng ta đến đó, chắc chắn là sẽ tìm một cơ hội thích hợp để mà ra tay diệt khẩu.
Bằng mọi giá, các ngươi phải cứu được nàng ấy trở về!”
Thanh Tuyết ngay lập tức lĩnh mệnh rồi vội vã rời đi.
Ta một mình ở lại trong phòng, đầu óc vẫn cứ như một mớ bòng bong hỗn độn, hoàn toàn không thể nào gỡ ra được một manh mối nào cho thật rõ ràng cả.
Nếu như Thẩm Vân Dao và Thẩm Vân Hàn không phải là những người đã được trọng sinh, vậy thì bọn họ rốt cuộc đã dùng cách gì, mà lại có thể biết được một cách chính xác đến như vậy rằng hoàng cung sẽ hạ thánh chỉ đúng vào cái ngày diễn ra lễ cập kê của ta cơ chứ?
Nỗi nghi ngờ đó cứ như một chiếc móc câu sắc nhọn, bám chặt lấy tâm trí của ta không rời, khiến cho ta phải suy nghĩ mãi mà vẫn không thể nào tìm ra được câu trả lời.
Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bỗng dưng vang lên, cắt đứt đi dòng suy nghĩ miên man của ta.
Giọng nói dịu dàng, ấm áp của mẫu thân vọng vào từ phía bên ngoài cửa:
“Thư Nhi, là mẫu thân đây con.”
Ta vội vàng đứng dậy để mở cửa, liền nhìn thấy mẫu thân đang đứng ở ngay ngưỡng cửa, ánh mắt của bà ngập tràn vẻ lo lắng và sự quan tâm chân thành.
Bà nhẹ nhàng bước vào trong phòng, rồi kéo tay ta cùng ngồi xuống bên mép giường:
“Dạo gần đây ta thấy con cứ buồn bã ủ rũ suốt ngày ở trong phòng, nét mặt thì lại luôn tỏ ra rối bời, chắc chắn là đang có chuyện gì đó chất chứa ở trong lòng phải không con?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-tai-sinh/12.html.]
Có phải là lại vì cái tên Tiêu gia nhị công tử kia có đúng không?
Nếu như con không muốn nói ra thì cũng không sao cả.”
“Chỉ có điều, Thư Nhi của ta à, cuộc đời này làm gì có chuyện gì cũng đều có thể thuận theo ý muốn của riêng mình được đâu con?
Có những lúc, thay vì cứ để bản thân phải quẩn quanh mãi trong những đau khổ và dằn vặt không lối thoát, chi bằng con hãy thử thay đổi một góc nhìn khác để mà suy xét những điều lợi hại.
Biết đâu chừng, cái chuyện mà hiện tại trông có vẻ như rất rắc rối và nan giải kia, lại có thể mang đến cho con một cơ hội bất ngờ nào đó thì sao?”
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mẫu thân của mình, nhìn ngắm gương mặt dịu dàng, thân quen ấy.
Dòng ký ức miên man không sao kìm nén được lại trôi ngược về những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Ở kiếp trước của ta, những ký ức về mẫu thân chỉ dừng lại ở đúng cái khoảnh khắc mà ta bước chân vào cánh cửa của phủ Tĩnh An Hầu.
Kể từ đó trở về sau, ta và phụ mẫu dường như đã bị dòng đời nghiệt ngã cuốn trôi đi mất, chưa từng một lần nào được gặp lại nhau nữa.
Thậm chí, đã có những lúc ta hỏi Tiêu Tử Húc về tình hình của phủ Tướng quân, thì hắn ta luôn lấy cớ rằng không muốn ta phải lo lắng thêm mà bảo ta đừng nên hỏi đến nữa.
Vào thời điểm đó, ta đã ngu ngốc đến mức cứ nghĩ rằng trong những ngày tháng ta rời xa, phụ mẫu và tất cả mọi người ở trong phủ nhất định vẫn đang sống một cuộc sống yên ổn và hạnh phúc.
Ta chưa từng một lần nào dám nghĩ rằng, ở phía sau những điều đó lại có thể còn ẩn giấu biết bao nhiêu là chuyện mà ta chưa từng một lần được hay biết đến.
Mẫu thân thấy ta mãi vẫn không chịu nói một lời nào, chỉ đắm chìm trong những dòng suy tư của riêng mình, bèn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ta:
“Thư Nhi, con có muốn cùng mẫu thân đi dạo một vòng quanh chùa một chút được không?