6
Còn chưa kịp phản ứng, Chu Cẩn đã bế thốc ta lên, mạnh mẽ bước vào khoang thuyền.
Ta không phản kháng.
Phản kháng cũng vô dụng.
Trong đầu chỉ đang nghĩ cách thoát thân.
Còn chưa nghĩ ra cách, Chu Cẩn đã cởi áo ngoài của ta.
Rồi đến váy áo.
Yếm đỏ…
“Biểu ca…”
“Uyển nhi không ngoan, thì phải chịu phạt cho đàng hoàng.”
Ồ, trừng phạt bằng thân xác sao.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không nhốt ta lại là được rồi.
Chuyện gì mà không giải quyết được bằng một giấc ngủ cơ chứ?
Ta dùng ngón tay khẽ lau môi.
“Biểu ca, hôn muội đi.”
Ánh mắt Chu Cẩn chợt lóe sáng như sao trời.
Hơi lạnh quanh người cũng tiêu tán phần lớn.
Chỉ là…
“Biểu ca… tha cho muội đi, muội chịu đủ rồi.”
Rèm giường lay động, hơi thở quấn quýt.
Cánh tay vươn ra cũng bị chàng mạnh mẽ kéo về.
Ánh mắt rực cháy của Chu Cẩn gần như muốn nuốt chửng ta.
Chàng cong môi cười nhạt:
“Muội chịu đủ rồi, nhưng ta thì chưa.”
Người này không màng lý lẽ, buông thả như dã thú.
Mãi đến nửa đêm, mọi thứ mới yên ổn trở lại.
Ta xoa eo ngồi dậy.
Chu Cẩn đã ngủ say, hơi thở đều đặn.
Ta rót ly trà trên bàn súc miệng.
Lúc nãy ta đã bôi thuốc lên môi.
Nếu không, làm sao Chu Cẩn có thể ngủ nhanh như thế?
Ban ngày, người lái thuyền theo đúng hẹn với ta, vẫn bám theo phía sau thuyền lớn.
May mà ta vừa viện cớ chóng mặt, Chu Cẩn đã ra lệnh chèo thuyền chậm lại.
Thuyền nhỏ vừa khéo đuổi kịp.
Ta chuẩn bị trèo xuống thuyền.
Sau này, trời cao biển rộng, tùy ta phiêu bạt.
Nghĩ thôi cũng thấy sung sướng.
Một tiếng hừ lạnh cắt ngang tất cả suy nghĩ của ta.
“Uyển nhi, định đi đâu vậy?”
Dưới ánh trăng, Chu Cẩn đứng sau lưng ta như Diêm La mặt ngọc, sắc mặt lạnh như sương.
7
Ta lại bị ném trở lại giường.
“Hừ, bỏ thuốc ta, muội tưởng ta không hiểu gì về dược lý sao?”
Nếu lúc nãy nói chuyện còn miễn cưỡng được coi là dịu dàng, thì lúc này chàng gần như muốn giày vò ta đến chết.
Chàng như muốn khắc dấu răng lên cổ ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-uyen-rnxd/chuong-3.html.]
“Đau…”
Sắc mặt chàng vẫn đanh lại, nhưng động tác thì nhẹ nhàng hơn.
Chỉ là lời nói vẫn hung hăng:
“Uyển nhi, đừng hòng chạy. Dù muội có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ bắt muội về.”
Từ nhỏ Chu Cẩn đã là thiên chi kiêu tử.
Quả thật không ai dám làm trái ý chàng.
Có lẽ ta là người đầu tiên, nên chàng mới tức giận đến vậy.
“Ta còn có việc quan trọng, ba ngày nữa sẽ đưa muội về phủ.”
“Về phủ rồi thì sao?”
Chàng vừa hôn vừa cắn không dừng:
“Thì sao cũng được.”
Giọng ta lạnh hẳn:
“Huynh làm phò mã, còn ta làm thiếp?”
“Huynh muốn hưởng phúc một vợ nhiều thiếp phải không?”
Không hiểu sao, ta đột nhiên không khống chế được cảm xúc.
“Chu Cẩn, ta không làm thiếp đâu. Trước khi mất, mẹ ta cũng dặn ta đừng làm thiếp.”
Ta giận dữ, giãy đạp loạn xạ.
Chu Cẩn bỗng chặn ngang lời ta:
“Ai nói ta muốn cưới công chúa?”
“Ai bắt muội làm thiếp?”
8
Ta mệt đến thiếp đi.
Nửa đêm sốt cao.
Lúc mê man, có người đút ta uống nước, uống thuốc.
Khi tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Không thấy Chu Cẩn thấy đâu.
Thôi thì, đã đến thì cứ an phận vậy.
Cha mẹ mất rồi, ta chỉ mong có một cuộc sống yên ổn.
Đã muốn lấy chồng, thì lấy thôi.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Chỉ là cứ nghĩ đến Chu Cẩn, là ta lại nhức đầu.
Người này khó đối phó quá.
May thay, hơn nửa tháng liền ta không thấy bóng dáng chàng đâu.
Khi cô mẫu đến đưa điểm tâm, ta mới biết tin.
“Lão hoàng đế muốn nó cưới công chúa, nó nhất quyết không chịu. Làm hoàng đế mất mặt, đương nhiên phải trút giận vào đâu đó chứ?”
“Thế là hoàng đế kiếm cớ phạt biểu ca con hai mươi trượng, giờ nó còn đang nằm dưỡng thương.”
Tim ta khẽ rung động, nhưng ta lập tức đè nén lại.
Cha ta lúc sinh thời yêu mẹ ta hết mực.
Mấy mươi năm qua đi, cuối cùng ông vẫn nuôi thiếp bên ngoài.
Mẹ ta vì quá nặng tình, uất ức mà qua đời sớm.
Sau khi mẹ ta mất thì cha ta gặp báo ứng, bị sơn tặc g.i.ế.c cùng người thiếp kia.
Tình cảm là độc dược, chạm vào là chết.
Ta không giống các cô gái thời nay.
Ta không coi trọng trinh tiết, vì vậy ta mới dám bỏ thuốc Chu Cẩn, chỉ để lấy lại tài sản vốn thuộc về mình.
“Con bé ngốc, đứng ngẩn ra làm gì? Mau đi thăm vị hôn phu của con đi chứ.”
Cô mẫu nhét vào tay ta một hộp bánh hoa quế mới làm rồi giục ta đi.