3
Khi ta còn đang ôm chăn dụi mắt, thì Chu Cẩn đã ăn mặc chỉnh tề.
Chàng lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa như trăng sáng gió lành của ngày hôm qua.
Ánh mắt chnagf thản nhiên, lạnh nhạt: “Đầu tháng sau, khi rảnh rỗi, ta và muội sẽ thành thân.”
Ta gật đầu.
Vừa dứt lời, cửa phòng đột ngột bị đẩy mạnh ra.
Tiểu thư nhà họ Phương, Phương Nhược Vân tức giận xông vào.
Nàng ta trừng mắt nhìn ta, mặt đầy căm phẫn.
“Đồ đê tiện không biết xấu hổ!”
“Chính ngươi bỏ thuốc dụ dỗ biểu ca ta đúng không?”
Ta lắc đầu: “Ta không có, ta không dám.”
“Phương tiểu thư, ánh mắt cô nhìn biểu ca hằng ngày như muốn nuốt chàng sống ấy, cô mới giống người bỏ thuốc hơn.”
Hừ, đấu võ mồm thì ta cũng không kém ai.
Phương Nhược Vân giận đến đỏ mặt: “Ngươi đừng có mà vu oan giá họa!”
Vừa nói, nàng ta vừa xông tới định giật tóc ta.
Phương Nhược Vân tức giận cũng là điều dễ hiểu.
Nhà họ Phương vốn định gả nàng cho Chu Cẩn.
Một đóa hoa cao cao tại thượng như thế, lại bị ta hái mất, nàng ta sao có thể cam tâm được chứ?
Bị đánh vài cái cũng không sao.
Khi còn ở nhà đại bá, ta vốn đã quen bị đại bá mẫu đánh rồi.
Một bàn tay xương khớp rõ ràng vươn ra chắn trước mặt ta.
Chu Cẩn quát: “Ai cho phép cô vô lễ với biểu tẩu tương lai?”
Chu Cẩn tuy vẻ ngoài ôn hòa như ngọc, nhưng một khi mím môi, lại toát ra khí thế không giận tự uy.
Phương Nhược Vân hơi lùi lại vì sợ hãi: “Biểu ca, loại nữ nhân thế này, làm thiếp còn tạm được, chẳng lẽ huynh thực sự muốn cưới cô ta sao?”
“Nghe nói cô ta đến phủ Thái phó với hai bàn tay trắng, chẳng có lấy một đồng sính lễ, biểu ca, huynh không sợ bị thiên hạ cười nhạo sao?”
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Thời nay cưới vợ rất xem trọng của hồi môn, vì đó là thể diện và địa vị của nữ chủ nhân tương lai.
Có lẽ vì Phương Nhược Vân nói quá lắm lời, sắc mặt Chu Cẩn tối đi một phần: “Ra ngoài.”
Phương Nhược Vân nghẹn lời, lau nước mắt bỏ đi.
Chu Cẩn định ra ngoài.
Ta kéo vạt áo chàng.
“Biểu ca, huynh có thể giúp muội đòi lại của hồi môn không?”
4
“Của hồi môn của muội đều nằm trong tay đại bá và đại bá mẫu.”
“Họ chiếm đoạt gia sản của cha mẹ muội, chưa bao giờ trả lại.”
“Muội không muốn trong ngày thành thân của bình, biểu ca lại người ta cười nhạo vì cưới một kẻ tay trắng.”
Có lẽ vì thấy được sự chân thành trong mắt ta, Chu Cẩn khẽ xoa mi tâm, từ tốn gật đầu.
Ta quay lưng lại, khẽ cong môi cười, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Ta biết, chuyện Chu Cẩn hứa thì nhất định sẽ làm được.
Nửa tháng sau, ba cỗ xe ngựa chất đầy sính lễ trở về.
Ta mừng đến mức suýt ngất đi, tiện tay lấy một cuộn gấm Thục tặng cho cô mẫu để tỏ chút lòng thành.
Không ngờ tiếng quát của Thái phó từ trong phòng vọng ra:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-uyen-rnxd/chuong-2.html.]
“Bà hồ đồ rồi! Hoàng thượng đang có ý chọn Chu Cẩn làm phò mã, cháu gái A Uyển của bà sao có thể ngang hàng với công chúa được?”
Cô mẫu hối hận không thôi: “Vậy giờ phải làm sao? Chẳng lẽ A Uyển nhà ta chỉ có thể làm thiếp?”
Cô mẫu lại thở dài: “Hôm qua thân thể trong trắng cũng mất rồi, chỉ có thể làm thiếp thôi.”
Ta đưa cuộn gấm cho nha hoàn, lặng lẽ lui ra ngoài.
Làm thiếp…
Vậy thì thà không gả còn hơn.
Ta đem phần lớn vàng bạc châu báu đổi thành ngân phiếu gọn nhẹ, chờ lúc Chu Cẩn ra ngoài lo công việc, ta thuê một cỗ xe ngựa, đi thẳng đến bến tàu.
Trăng tròn treo cao trên bầu trời.
Mặt sông lấp lánh ánh bạc, một chiếc thuyền nhỏ lắc lư nhẹ nhàng.
“Bộp!” một tiếng.
Người chèo thuyền hoảng hốt:
“Cô nương, không xong rồi, quan thuyền chặn đường chúng ta rồi!”
5
Ngọn đuốc trên chiến thuyền lớn chiếu sáng cả mặt sông.
Một bóng người mặc bộ quan phục màu đen đứng thẳng trên mũi thuyền.
Dung mạo chàng như ngọc, nhưng giọng nói lại lạnh như băng:
“A Uyển, muội định đi đâu vậy?”
Tim ta khẽ thắt lại.
Không thoát được rồi.
Ta bị áp giải lên chiến thuyền.
Trong khoang, ánh nến chập chờn sáng tối.
Chu Cẩn nhìn ta, cười lạnh:
“Sao vậy, A Uyển biểu muội, ngủ với ta xong rồi định chạy à?”
Ta rụt người như con chim cút nhỏ.
“Biểu ca, một cô nương ngốc nghếch như A Uyển sao dám chạy chứ.”
“Muội chỉ là ham chơi, muốn xuống phía Nam vài hôm thôi.”
Chu Cẩn cúi người, dùng một tay nâng cằm ta lên.
“Sao A Uyển lại ngốc được?”
Chàng khẽ cười giễu: “A Uyển thông minh lắm.”
“Muội bỏ thuốc ta, rồi dâng mình làm thuốc giải.”
Chàng khẽ vuốt má ta: “Ban đầu ta còn tưởng muội chỉ là ngưỡng mộ ta.”
“Thì ra là muốn lợi dụng ta để lấy lại tài sản, rồi bỏ trốn.”
Lúc này, trong lòng ta dâng lên nỗi hoảng loạn.
Trong đôi mắt đen láy của chàng, ta dường như nhìn thấy một “ta” khác.
Chàng nói không sai.
Chỉ có kẻ giống nhau mới dễ dàng nhận ra nhau.
Có lẽ Chu Cẩn cũng giống ta.
Đều mang hai bộ mặt.
Đặc biệt là khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt chàng dán chặt vào ta:
“A Uyển, nếu muội không ngoan, có phải ta nên nhốt muội lại không?”