Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

A UYỂN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-06-02 13:25:44
Lượt xem: 114

Biểu ca bị người ta hạ thuốc, cô mẫu vì quá lo lắng nên đã đẩy ta ra làm thuốc giải.

 

Nếu không, một cô gái ngốc nghếch như ta sao có thể gả vào phủ Thái phó được chứ.

 

Gả cho biểu ca ba năm, chàng luôn lạnh nhạt, xa cách với ta.

 

Chắc là vì ta không có con nên chàng mới chán ghét.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Vì thế, ta quyết định nạp thêm hai người thiếp xinh đẹp cho chàng.

 

Không ngờ sau khi chàng biết chuyện, người vốn luôn điềm đạm lạnh nhạt ấy lại ném ta lên giường giữa ban ngày ban mặt, hung ác trừng phạt ta.

 

“Lần sau còn dám nữa không?”

 

1

Vì trong nhà không còn ai, ta phải đến nương nhờ nhà cô mẫu.

Cô mẫu ta là vợ kế của Thái phó đương triều.

Bà không có con, nhưng người vợ cả đã mất của Thái phó lại để lại một người con trai.

Chính là Chu Cẩn, người tuấn tú, nho nhã như ngọc, phẩm cách như trăng sáng gió mát.

Cô mẫu bảo ta gọi chàng là biểu ca.

 

Biểu ca ta đúng là rất tốt, chỉ là hơi lạnh nhạt với người khác.

Thế mà mấy tiểu thư thế gia ai nấy cũng mong mỏi được chàng để mắt đến.

Nhưng biểu ca là người có chí lớn, không muốn vướng bận chuyện nhi nữ tình trường.

 

Cô mẫu đã ám chỉ cho ta không biết bao lần, dù ta có ngốc đến mấy cũng hiểu rất rõ:

“Con siêng năng lên một chút, nếu có thể gả cho Chu Cẩn thì đó là phúc phận của con đấy.”

 

Cái mà cô mẫu gọi là “siêng năng”, chính là bảo ta bám riết lấy biểu ca.

Nhưng ta càng bám thì biểu ca lại càng tránh xa.

 

Hôm đó, có hạ nhân tới báo, nói công tử bị bệnh, mặt đỏ bừng, toát mồ hôi, cần mời đại phu.

Cô mẫu đảo mắt một cái, táo bạo ngăn không cho gọi ngự y, mà lại bảo ta đi xem tình hình của biểu ca.

 

Ta ngây ra: “Cô mẫu, con đâu biết y thuật, con tới làm gì chứ?”

Cô mẫu mặc kệ, người đẩy ta ra ngoài: “Con chính là thuốc đó.”

 

Sao ta lại là thuốc được chứ?

 

Khi ta đứng trước mặt biểu ca, quả nhiên thấy gương mặt trắng trẻo của chàng ửng đỏ.

Trán bóng mịn vì gắng sức kiềm chế mà rịn ra từng giọt mồ hôi li ti.

Có vẻ bệnh này thật sự không nhẹ.

 

Ta ngây ngô hỏi: “Biểu ca, ta đến để làm thuốc…”

Câu “huynh định dùng thế nào?”... ta nuốt lại không dám nói ra.

 

Vì ta phát hiện, biểu ca luôn kiềm chế nho nhã thường ngày, bỗng chốc như biến thành người khác.

Ánh mắt chàng nhìn ta nóng rực, kéo mạnh ta vào lòng.

 

Cơ thể chúng ta dán sát vào nhau, ta dường như ngửi thấy hương tùng nhè nhẹ trên người chàng.

Tim ta đập thình thịch.

 

“Biểu ca, huynh sốt đến phát mê rồi à?”

Người chàng nóng hừng hực.

 

Biểu ca nhắm mắt lại, đẩy ta ra: “Muội mau đi đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-uyen-rnxd/chuong-1.html.]

Đôi mắt chàng đỏ ngầu.

 

Khoảnh khắc đó, không hiểu sao, ta lại liên tưởng đến con sói lớn muốn ăn thịt thỏ trắng.

Nhưng biểu ca luôn ôn nhuận như ngọc, sao lại giống sói dữ được chứ?

 

Ta không đi, quay lại đưa tay định sờ trán chàng.

Không ngờ, bàn tay trắng trẻo, thon dài của chàng lại nắm chặt cổ tay ta.

 

Một kéo một giật…

Không hiểu sao, ta đã nằm trên giường của biểu ca.

 

2

Biểu ca siết chặt cổ tay ta, thở dốc từng hơi nặng nề.

Giọng nói của chàng chứa đầy ẩn nhẫn và kiềm chế:

 

“A Uyển, muội không nên tới đây.”

 

Đôi mắt của biểu ca ngày càng đỏ rực.

Ta bắt đầu thấy sợ.

 

Vì biểu ca đã xé rách y phục của ta.

Đó là bộ đồ mới mà cô mẫu vừa may cho ta, nếu bị hỏng, chắc chắn cô mẫu sẽ mắng ta.

 

Ngẩng đầu lên, ta thấy biểu ca cúi xuống, cắn vào bờ vai trắng ngần của ta.

Ta quá kinh ngạc, bật lên một tiếng rên khe khẽ.

 

Biểu ca hơi ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp ấy mơ màng nhìn ta.

Đúng là ta đến để làm “thuốc giải”.

 

Nhưng ta vẫn chưa hiểu rõ cách dùng thế nào?

Ta bối rối hỏi: “Biểu ca, huynh định ăn sống sao?”

 

Chu Cẩn khựng lại một chút.

Giọng chàng khàn khàn, không giống người bình thường chút nào:

“Nếu muội muốn lấy ta, sau hôm nay, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

 

“Nếu muội không muốn, hãy ra ngoài, bảo hạ nhân mang đến một thùng nước lạnh.”

 

Ta suy nghĩ một lúc.

Nếu không nghe lời cô mẫu, cuối cùng cũng sẽ bị đuổi về quê.

Không biết sẽ phải chịu đựng bao nhiêu đày đọa từ vợ chồng nhà đại bá.

 

Sống nhờ nhà người, cuộc sống lúc nào cũng gian nan.

Ta cắn môi, nói: “Muội nguyện ở lại.”

 

Chu Cẩn lập tức không còn kiềm chế nữa.

 

Đêm đó, ta như con thuyền nhỏ lênh đênh vô lực giữa biển cả, bị những con sóng dữ dội vùi dập không ngơi nghỉ.

 

Tận khi trời sáng rõ, ta mới mệt lả thiếp đi.

 

Có một con muỗi nhẹ nhàng đậu lên trán ta cắn một cái.

Ta thật sự rất muốn khóc.

 

Sao cô mẫu không nói rõ ràng hơn.

Làm “thuốc giải” kiểu này… đúng là muốn lấy mạng ta mà!

 

Loading...