04
 
Đại nhân sắp xếp cho  ở một căn phòng  lớn.
 
Y ,     cũng , nhưng nếu   ngoài thì  báo với y một tiếng.
 
Thật   cũng  quá   ngoài.
 
Đại nhân là  .
 
Những món ăn đại nhân sai  mang đến đều là kiểu dáng   từng thấy qua.
 
Hương vị  ngon, suốt ba ngày liền  món nào trùng .
 
Ta ăn  ngon miệng, mỗi ngày mong ngóng nhất chính là lúc nha  mang cơm đến.
 
Tối ngày thứ hai,   đánh thức.
 
Ta  nhạy với âm thanh.
 
Tiếng động  thật   lớn,  cách  khá xa, nhưng  vẫn tỉnh giấc.
 
Ta   ngoài viện, thì thấy một vị đại thúc râu tóc bạc trắng ánh mắt sáng rỡ khi thấy .
 
Ông nắm lấy tay   kéo chạy .
 
Ông  vội, mãi đến  cửa phòng đại nhân mới dừng .
 
“Cô nương A Tự, bệnh của đại nhân  phát,  …    thể…”
 
Ta  đợi ông  xong  đưa tay .
 
Ông  những vết thương chồng chất  cổ tay ,  khỏi hít mạnh một  lạnh.
 
Tay cầm d.a.o khựng  giữa  trung, mãi  động đậy.
 
Ta khó hiểu  ông: “Không   gấp ?”
 
Đại thúc   ngốc, rõ ràng vội kéo  đến,  mà   nhanh chóng lấy máu.
 
Phải đến khi  nhắc, ông mới sực tỉnh.
 
Chỉ là mãi vẫn  hạ d.a.o xuống.
 
Ta sốt ruột chờ, liền tự tay nhận lấy con d.a.o trong tay ông.
 
Rạch một đường nơi cổ tay, để m.á.u nhỏ  bát.
 
Đến khi đầy một bát, đại thúc vội rắc thuốc bột lên vết thương cho , cẩn thận băng bó .
 
Rồi còn gọi nhà bếp chuẩn  canh bổ m.á.u cho .
 
Ta lắc đầu với ông:
 
“Không cần phiền thế , A Tự ăn viên đường là  đau nữa .”
 
Đại thúc ngẩn  tại chỗ.
 
Nhìn  bỏ viên đường  miệng, vẻ mặt ông  như  .
 
Ta đưa đường cho ông: “Đừng  nữa, thúc cũng ăn .”
 
Đại thúc dụi dụi mắt,  mới nhận lấy.
 
Ông  , thở dài một tiếng,   gì thêm.
 
05
 
Sau khi uống m.á.u của , đại nhân  nhanh  ngừng ho  máu.
 
  vẫn còn hôn mê  tỉnh.
 
Ta ôm hũ đường,  bên giường chờ y tỉnh .
 
Không   ăn bao nhiêu viên đường, đại nhân cuối cùng cũng tỉnh.
 
Đôi mắt xinh  trong giây phút  thấy  còn mang theo nét mơ hồ.
 
Rồi nhanh chóng trở nên tỉnh táo.
 
Ánh mắt y dừng   cổ tay đang  băng bó của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-tu/2.html.]
Giọng khàn khàn hỏi:
 
“Có đau ?”
 
Ta lắc đầu.
 
Đại nhân   gì, khẽ vén tay áo  lên.
 
Y  chằm chằm  những vết thương chồng chất nơi cổ tay   lâu.
 
Lâu đến mức  tưởng chừng y sắp ngủ  .
 
Đại nhân mới cất lời:
 
“Ta  khỏi hẳn , về  nàng  cần chích m.á.u nữa.”
 
Ta mừng rỡ  y chằm chằm: “Thật ?”
 
Y mỉm  gật đầu: “Thật.”
 
Thiếu gia từng ,  đến đây là để giúp đại nhân chữa bệnh.
 
Nay đại nhân  khỏi, nhưng hũ đường của  vẫn  ăn hết.
 
Ta  nửa hũ đường còn , âm thầm hạ quyết tâm, nhất định  nhanh chóng ăn cho xong.
 
Rời khỏi viện của đại nhân,   ngừng ăn đường.
 
Ăn mãi, nhưng vị ngọt cũng chẳng còn ngon như  nữa.
 
Mãi đến lúc trời nhá nhem tối,  mới ăn hết viên cuối cùng.
 
Ta  vui mừng ôm hũ đường, định  cửa chờ thiếu gia.
 
Thì răng  bắt đầu đau.
 
Lâm thúc thấy  ôm mặt, đau đến c.h.ế.t  sống .
 
Lại  thấy hũ đường trống  trong tay , liền lập tức hiểu   chuyện.
 
“Tiểu cô nương ngốc ,   ăn nhiều đường như thế, răng đau cũng  thôi.”
 
Ta đau đến  chẳng rõ lời:
 
“Ăn hết đường … thiếu gia… … sẽ đến đón …”
 
Lâm thúc nhíu chặt mày, giọng mang theo tức giận.
 
“Cái tên thiếu gia gì đó của cô nương chính là kẻ gạt  như thế đấy! Hắn đưa cô nương đến đây xong, ngày hôm  liền  ban quan chức, cả nhà dọn  Giang Nam .”
 
06
 
Nghe  thiếu gia   .
 
Ta chỉ sững  trong chốc lát,  liền lắc đầu biện giải.
 
“Trị bệnh cần nhiều thời gian, nên cho nhiều đường, A Tự ăn nhanh quá, thiếu gia   .”
 
Thiếu gia mỗi bảy tám ngày mới uống thuốc một .
 
Nhất Phiến Băng Tâm
Số đường trong hũ đủ để A Tự ăn  mấy năm liền.
 
Ta cũng  ngờ, đường  ăn hết mà bệnh của đại nhân  khỏi .
 
Lâm thúc đầy vẻ lo lắng, giận mà  thể phát tác.
 
“Đứa ngốc, rõ ràng là  lấy cớ để qua mặt cô nương…”
 
Lời còn  dứt,   đại nhân ngắt ngang.
 
Hôm nay đại nhân mặc một bộ y phục màu trúc thanh.
 
Lại càng khiến gương mặt vốn  trắng nay thêm phần tái nhợt.
 
Y khẽ nắm tay đặt lên môi, nhẹ ho một tiếng:
 
“Hắn    lời như thế, ắt  hỏi cho rõ thật giả.”
 
Ta gật đầu, cảm thấy   lý:
 
“Phải hỏi mới .”
 
Nói xong,  mới chợt nhận ,  nên hỏi bằng cách nào.