A ĐÀO - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-11-27 09:28:26
Lượt xem: 180

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là chuyện xảy ra trước khi ta sống lại, đời này Cố Lưu cũng đã trải qua, cho nên ta nói, ta cứu hắn, là trả ơn ân tình trước đó của hắn.

Điều này rất hợp lý, Cố Lưu có vẻ đã tin là thật.

Nhưng hắn không muốn ở lại nhà ta, lúc ta hái thuốc trở về, Cố Lưu đã không thấy.

Ta đến nơi hắn thường xuất hiện để tìm kiếm, mấy ngày trôi qua, Cố Lưu vẫn luôn né tránh, không muốn dây dưa gì với ta.

Nhưng ta là một người rất cứng đầu, cho nên càng muốn tìm hắn, theo hắn, ngay cả khi hắn tỏ ra lạnh lùng xa cách.

Cho đến khi hắn bị một đám bất lương con nhà quyền quý kéo đến trường đua ngựa trêu đùa, bị vó ngựa giẫm đạp đến hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Ta chờ cho đến khi đám người kia rời đi, lại một lần nữa nhặt Cố Lưu tàn tạ trở về.

Lần này Cố Lưu phải mất rất lâu mới tỉnh lại, nhìn căn nhà tranh rách nát quen thuộc, quả nhiên lại là ta. Đôi môi khô nứt của hắn khẽ giật giật, thật lâu mới nói: "Nếu có lần sau, đừng cứu ta.”

Ta bưng bát thuốc nóng hổi, thổi nguội thay hắn, trả lời qua loa: "Được rồi, nhưng ngươi uống hết thuốc này trước đã..."

Choang!

Cố Lưu không nhận, giơ tay hất đổ bát thuốc, vùng vằng muốn đứng dậy rời đi.

Ta nhìn hắn đi được hai bước, lại ngã sõng soài trên mặt đất, hai tay ôm ngực, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt vì đau đớn.

Ta vội bước tới đỡ hắn lên giường, quét dọn sạch sẽ mặt đất, lại ra ngoài nấu thêm một chén thuốc, lúc trở về vẫn nghiêm túc ngồi thổi nguội như trước, không hề sốt ruột.

Chén thuốc vừa nguội, ta bưng cho hắn, Cố Lưu không nhận, ta cứ giơ như vậy, hai người giằng co.

Cố Lưu nhìn ta hồi lâu, nở nụ cười giễu cợt.

“Cô không cần làm vậy, lần trước cô cứu ta một mạng, ân tình đã trả đủ, huống hồ khi đó ta cũng chỉ tiện tay, không đáng tốn công tốn sức thế này.”

“Một cái bánh bao mà thôi, dẫu có ngon thì có thể ngon đến mức nào?

Đúng vậy.

Một cái bánh bao mà thôi, dẫu có ngon thì có thể ngon đến mức nào.

Chỉ có người thiếu thốn tình thương mới có thể coi chút lòng tốt mà người khác tiện tay cứu giúp là sự cứu rỗi cả đời, sau đó vì nó phấn đấu quên mình.

Một chút lòng tốt do đấng cứu rỗi tiện tay bỏ lại, cũng đủ để lấp đầy cuộc đời cằn cỗi của kẻ đáng thương.

Nhưng đó không phải là ta. Có lẽ ta sẽ giống người cha m.á.u lạnh vô tình, không vì một cái bánh bao mà cảm kích đến liều mạng báo ơn.

Sau khi trùng sinh, ta muốn cứu Cố Lưu, rất muốn rất muốn cứu hắn. Không chỉ vì lòng tốt lúc trước của hắn, mà còn vì nguyên nhân khác, có điều ta vĩnh viễn sẽ không nói cho hắn biết.

Kiếp trước, kết cục của Cố Lưu rất thảm, là bạo quân ai cũng muốn giết. Ta không muốn nhắc tới những chuyện chẳng tốt đẹp này với hắn, dẫu cho đời này Cố Lưu còn chưa trải qua chuyện đó.

Ta sẽ luôn đi theo hắn, che chở hắn, giúp hắn tránh khỏi những con đường vòng đã đi, ngăn hắn trở thành một bạo quân như kiếp trước, sẽ không rơi vào cái c.h.ế.t thê thảm đến tột cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/a-dao/chuong-4.html.]

Ta hy vọng hắn bình an, thuận lợi, tỏa sáng rực rỡ.

Ta biết vì sao Cố Lưu không muốn gặp ta, bởi ta quá hiểu hắn.

Hiện tại Cố Lưu còn chưa ác đến nỗi hết thuốc chữa, hắn tránh ta, chỉ vì không muốn liên lụy đến ta.

Toàn bộ Lạc Thành đều chịu sự sai khiến của họ hàng thân thích nhà Tôn quý phi, bọn họ chèn ép Cố Lưu, muốn hắn bị người người hô đánh, cả đời chỉ có thể làm ăn mày, chịu nhục nhã ê chề, bị ngược đãi, dùng chút hơi tàn kéo dài mạng sống.

Chỉ cần có người đối xử tốt với Cố Lưu một chút, sau này chắc chắn sẽ bị trả thù, lâu dần, không ai muốn nhìn thấy hắn nữa, tránh còn chẳng kịp.

Nhưng hắn không tránh được ta, hắn muốn đi, ta không ngăn cản, chỉ im lặng theo sau, hắn té xỉu, ta lại nhặt hắn về, hắn không chịu uống thuốc, ta sẽ nấu từng chén một lần nữa.

Ánh mắt dịu dàng trước sau như một mà nhìn hắn, không hề tức giận.

Cố Lưu cuối cùng vẫn chọn uống thuốc, nằm dưỡng thương trong nhà tranh rách nát của ta, ta tiện tay chữa khỏi vết thương cũ trên đùi hắn.

Đám con cháu thế gia bất lương kia lại nhớ tới Cố Lưu, bọn họ tìm được nhà ta, nhưng không thấy Cố Lưu, cảm thấy bị trêu đùa, nên hung hăng đập nát ngôi nhà tranh đơn sơ của ta.

Mẹ ta và Cố Lưu đã được dẫn sang nhà thợ săn từ trước, nơi đó đã lâu không có người ở, chẳng khác nào nhà hoang, hơn nữa lại nằm ở nơi heo hút hẻo lánh, người ngoài không dễ tìm được.

Ta đứng trong bụi cỏ cách đó không xa nhìn bọn họ, nhận ra tên cầm đầu là con của Thái thú, cũng chính là con của họ hàng xa với Tôn Quý phi, chợt nhớ ra tên này từng cướp đi thứ rất quan trọng của Cố Lưu.

Ta lạnh lùng nhìn gã.

Lúc vào núi hái thuốc, ta còn hái thêm rất nhiều sơn chi dại, ăn mặc như cô nương bán hoa đến bán gần phủ đệ Thái thú, tìm hiểu rõ hành tung hàng ngày của đứa con trai béo như lợn trong nhà họ.

Ta phát hiện cứ cách vài ngày, gã sẽ một mình ra ngoài, lén lút gặp riêng với quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp ở thôn nọ. Đây là hành vi mờ ám xấu hổ, cho nên càng không thể khoa trương giống thường ngày mà dẫn theo đám bạn bè, người hầu túc trực.

Tìm được thời cơ, ta ngồi canh giữ trên con đường gã sẽ về một mình.

Chậm rãi cài thêm vài bông sơn chi trắng noãn lên tóc, đến con suối ven đường rửa sạch vết bẩn trên mặt, vén mái tóc che gần hết khuôn mặt lên, ta giả bộ lơ đãng quay đầu nhìn lại.

Bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của tên béo c.h.ế.t tiệt.

Con trai Thái thú thường xuyên ức h.i.ế.p người khác bất kể nam nữ, là kẻ dâm tà háo sắc, phản ứng đầu tiên của gã là muốn nhào đến bắt ta.

Ánh mắt ta tràn đầy sự hoảng loạn, luống cuống lui về sau muốn chạy trốn.

Càng chạy càng tiến vào nơi hoang vu vắng vẻ, tên béo đuổi theo sau kêu gào ta dừng lại.

Ta nghe lời dừng thật.

Ta chợt xoay người, nào còn bộ dạng kinh hoàng thất thố như ban nãy, khuôn mặt vô cảm nhìn tên béo rơi vào hố bẫy người dân trong thôn thường đặt để săn lợn rừng.

Gã c.h.ế.t khá thê thảm, thân dưới bị đ.â.m thủng hoàn toàn.

Ta dùng móc câu móc lên một khối ngọc bài bên hông gã, nhìn chữ "Diệp" mơ hồ trên đó, ta cẩn thận cất ngọc bài vào trong tay áo, dùng lá rụng phủ sạch dấu chân, lặng lẽ rời đi.

Mấy ngày nữa, tin tức con trai Thái thú giẫm trúng bẫy mà c.h.ế.t sẽ được truyền ra, đây là chuyện ngoài ý muốn, không có hung thủ, cũng không có ai bị trách phạt.

Về phần tại sao gã lại chạy đến nơi hẻo lánh này, có lẽ vì đã làm quá nhiều chuyện xấu, quỷ dữ đến đòi mạng thôi.

Loading...