Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

38 vạn và Lá bài cuối cùng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-11 10:58:50
Lượt xem: 176

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả nhiên, ánh mắt anh họ ánh lên vẻ phấn khích, đặt chip xuống như miễn cưỡng.

Chú họ, Đại Quân, cậu em – mỗi người một kiểu, kẻ che giấu, người không.

Cô ba bỏ bài, ngồi xem.

Một vòng, hai vòng, ba vòng – trên bàn gom đủ 15 đồng chip.

Cậu em lên tiếng:

“Chắc đến lúc mở bài rồi ha, cược cũng kha khá rồi đó.”

Tôi:

“Cậu muốn mở thì mở đi.”

Cậu lại cười, theo tiếp.

Năm vòng cược, năm người, tổng 25 đồng – 25 vạn.

Đã gần tới mục tiêu.

Người đông dễ rối – mục tiêu ván này: đá bớt hai người ra.

“Mở bài!” – tôi đặt chip thứ 6, tuyên bố.

Cậu em đập bài xuống bàn:

“Ba con 4! Bão rồi!”

Cả phòng hò reo.

Đại Quân đỏ mặt, từ tốn lật bài – JQK sảnh, thua.

Chú họ thì không định mở, lặng lẽ nhét bài vào bộ. Nhưng cô ba nhanh tay chộp lấy, lật ra: 789 đồng chất – thùng phá sảnh.

Tiếng xuýt xoa vang lên khắp nơi – những bộ bài lớn như thế bình thường là thắng chắc, giờ bị bão quét sạch.

Chỉ còn anh họ, nét mặt không đổi, lật từng lá bài một…

Năm.

Năm.

Vẫn là... năm.

“Á!”

“Trời ơi!”

“Thần tiên đối chiến rồi!”

Cậu em sững sờ. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mắt hắn đã đỏ ngầu máu, đứng đơ ra, lảo đảo vài bước, may mà không ngã.

Cả phòng vỡ òa.

“Sao có thể... sao có thể chứ?”

“Ba con 5 đè ba con 4, cả trăm năm cũng chưa chắc gặp một lần!”

Cậu em như vừa tỉnh mộng, lắc đầu lia lịa, còn lấy tay dụi mắt.

Cô ba cười híp mắt:

“Đừng dụi nữa, dụi mù đấy. Lan tử, bài của con là gì?”

Có người phía sau nói:

“Không lẽ cũng là bài lớn? Nhưng thấy ai cũng cược nhiều thế, không đoán được...”

Còn chưa nói hết, tôi đã lật bài.

Căn phòng im phăng phắc.

Cậu em không còn lắc đầu, cũng không dụi mắt nữa.

Ngược lại, anh họ bắt đầu nhướn mày chớp mắt lia lịa.

“Tôi không nhìn nhầm chứ?” – một người hỏi.

“Tôi cũng không nhìn nhầm đấy chứ?” – người khác đáp.

Vẫn là cô ba nhanh mồm nhanh miệng, đập tay xuống bàn:

“Lan tử ba con 6 – thắng sạch!”

Từng đồng chip được đẩy về phía tôi, từng chút một.

“Không còn gì nữa rồi, tôi rút.” – chú họ dang tay, nhún vai, đẩy ghế lui.

“Tôi cũng hết, tôi về đây, mọi người chơi tiếp.” – Đại Quân cũng đứng lên, toan rời đi.

“Khoan đã, Đại Quân.” – tôi gọi.

Anh ta mặt đỏ:

“Sao? Tôi tính kỹ rồi mà.”

Tôi sờ tay lên đống chip:

“Anh thua 2 đồng. Muốn đi, thì trả nợ đi đã.”

“Tôi… không có mà. Cô tính lại xem?”

“Không tin thì tự tính đi.”

Vì quá nhập tâm khi cược, Đại Quân không để ý rằng mình chỉ còn đúng 3 đồng chip.

Biết không chối được, hắn gượng cười:

“Thôi mà, coi như huề nha? Mọi người là hàng xóm mà.”

Tôi cười lạnh:

“Vừa nãy tôi đòi đi, anh đâu có nói vậy?”

Mặt Đại Quân tối sầm:

“Vậy cô muốn sao?”

“Tính nợ. Một đồng là mười nghìn, đưa hai mươi nghìn ra đây.”

Nhà Đại Quân có tiệm tạp hóa nhỏ trong làng, bản thân hắn chẳng có nghề gì, hai mươi nghìn rõ ràng là quá sức.

Nhưng quen lươn lẹo, hắn không đôi co với tôi mà quay sang bố tôi:

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

“Bác à, coi như cháu không nợ hai mươi nghìn đó nha, chơi vui mà, cũng thua sạch rồi.”

Bố tôi nhìn hắn, rồi quay sang nhìn tôi.

Tôi biết ông sắp nói gì – cả đời ông là người tử tế đến ngốc nghếch, bảo thủ, cứng nhắc, đúng kiểu “hiền quá hóa nhu nhược”.

Không để ông kịp lên tiếng, tôi túm cổ Đại Quân lại, nghiến răng:

“Anh thua tôi, đi hỏi bố tôi làm gì? Bố tôi đồng ý là xong hả? Mơ đi! Không có tiền thì về hỏi bố anh! Bao nhiêu người nhìn đây – dám quỵt thì cả đời tôi khinh anh!”

Đại Quân hất tay tôi ra, đáp lạnh:

“Vậy tôi về tìm ba tôi. Cô tự chuốc lấy đó.”

Nói xong quay ngoắt bỏ đi, đập cửa rầm một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/38-van-va-la-bai-cuoi-cung/chuong-4.html.]

Cô ba níu tay tôi, nói nhỏ:

“Ba nó không phải dạng vừa đâu.”

“Tại sao? Là cảnh sát? Định bắt cả sòng à?” – tôi cười khẩy.

Cô ba nhếch môi:

“Cảnh sát mà bắt được ổng, phải đốt nhang cảm tạ trời đất. Nghe đâu ổng là đệ tử của Vô Song Nhất Chỉ.”

“Là tự ổng nói thôi, thật hay không thì ai biết. Nhưng trên chiếu bạc, chưa từng thấy ông ấy thua.”

Tôi như nghe tiếng ù trong đầu, tai ù đi mất mấy nhịp.

Vô Song Nhất Chỉ?

Cuốn sách cũ dạy kỹ thuật đánh bài mà tôi từng sao chép, trên bìa cũng đề tên người này.

“Cô ba, Vô Song Nhất Chỉ là ai vậy?”

Cậu em chửi:

“Trời ơi, lớn từng này còn không biết Vô Song Nhất Chỉ là ai? Quê mùa hết biết!”

Cô ba giải thích:

“Là biệt hiệu thôi, tên thật không ai biết. Nghe nói là cao thủ sòng bạc, thần thông quảng đại như nhân vật trong truyện kiếm hiệp.”

“Giờ còn tồn tại loại người đó hả?” – tôi hỏi.

“Còn gì nữa? Người ta c.h.ế.t lâu rồi, thành truyền thuyết rồi. Có tin đồn nói bà ấy làm nội gián cho công an, thâm nhập ổ cờ bạc, rồi bị g.i.ế.c trong nhiệm vụ.”

Nhiếp Phúc lồm cồm bò đến, chỉ vào n.g.ự.c tôi làm bụp một tiếng như đang bắn, cười nhăn nhở.

Tôi đạp hắn hai cái, giận dữ:

“Anh b.ắ.n tôi đấy à? Anh là Vô Song Nhất Chỉ đấy à? Uống rượu say như chó, lần sau còn uống tôi thiến anh!”

Có người bật cười.

Cô ba liếc nhìn Nhiếp Phúc, nhếch mép:

“Anh ta á? Mơ đi. Vô Song Nhất Chỉ là… phụ nữ.”

Cậu em nói:

“Tôi gặp bà ấy một lần lúc nhỏ. Đi chợ cùng ông cậu, ông ấy ngứa tay vào sòng, tôi lẻn vào theo, nhìn thấy bà.”

“Trông sao?” – ai đó hỏi.

“Mặt đầy sẹo, chân thọt, một bên tai cụt. Nhưng mắt mũi rất đẹp, tôi mới mười tuổi mà còn nhớ mãi là bà ấy đẹp.”

“Bà ấy đánh bài thế nào?”

“Thế nào à?” – cậu em như hóa thân thành người kể chuyện, đập bàn một cái:

“Chỉ dùng một ngón tay, soạt soạt soạt, ba lá bài đều tăm tắp trước mặt từng người, không sai một ly.”

“Rồi sao nữa?”

“Bà ấy muốn rút lá nào là có lá đó. Muốn ai rút lá nào, người đó sẽ rút đúng lá ấy. Nhưng chẳng ai nhìn ra được bà ấy ra tay lúc nào. Giống như ảo thuật.”

“Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó. Bà ấy đến không phải để đánh, chỉ biểu diễn mấy chiêu. Ai mà dám chơi thật với bà ta? Muốn c.h.ế.t à?”

Còn chưa dứt lời, rầm – cửa sòng bị đá văng.

Một người đàn ông bụng phệ bước vào, đi thẳng đến bàn bài, không thèm liếc ai.

“Vừa nãy ai thắng con tôi – Đại Quân?”

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Ông ta đứng ngay trước mặt tôi, ưỡn bụng, giơ tay ra:

“Tôi là bố nó – tôi trả nợ thay. Muốn chơi kiểu gì cũng được.”

Chỉ một cái chìa tay đó, tôi chắc chắn – ông ta từng lăn lộn trên chiếu bạc.

Người thì béo múp, mà ngón tay thì thon dài, mạnh mẽ – như thể được ghép vào từ thân khác.

Cậu em nhăn nhó:

“Anh… à không, chú Trụ à, chú mà tới thì tụi con chơi gì nữa.”

Ông ta chẳng thèm nhìn cậu em, chỉ nói với tôi:

“Tôi tên Trang Đông Phong. Trong làng, ai cũng gọi tôi là Trụ Tử.”

Tôi tò mò hỏi:

“Chú thật là đệ tử Vô Song Nhất Chỉ?”

Trang Đông Phong nhíu mày:

“Sư phụ mất rồi, đừng nhắc nữa. Bắt đầu đi.”

Anh họ lắc hai đồng chip còn lại:

“Tôi chỉ còn 2 đồng, nhường ai chơi thì lấy.”

Cậu em nói:

“Tôi còn 6.”

Cô ba:

“Tôi còn 4.”

Bố tôi thấy Trang Đông Phong bước vào thì hồn vía lên mây, chạy đến:

“Đừng chơi nữa! Dừng ở đây thôi! Chú Trụ, xin chú thương tình. Lan tử, con trả lại tiền cho mấy người đi, coi như đền. Đừng đánh nữa, được không con?”

Ông chắc biết tên này không phải người thường, nên mới khuyên tôi bỏ của giữ mạng.

Nhưng nếu giờ tôi rút lui, không tính 2 đồng Đại Quân còn nợ, tôi phải bồi 11 vạn – chuyện này tôi không thể chấp nhận.

Tôi từng chơi với vua bài Hồng Kông, cao thủ Macau, giờ gặp truyền nhân Vô Song Nhất Chỉ – tôi không thể bỏ lỡ.

Tôi muốn biết chủ nhân cuốn sách xưa kia có phải là truyền thuyết thật không.

Nói cho cùng, bà ấy cũng là thầy trong lòng tôi.

Trang Đông Phong nhìn tôi, khí thế như núi:

“Cô nói đi, chơi kiểu gì? Tất cả cùng chơi hay chỉ hai ta?”

Tôi lùi nửa bước, nhún vai:

“Chú Trụ, họ là họ hàng nhà con. Hôm nay là ngày cưới của con, chồng con say quá nên thua tiền. Con không biết đánh, bị dồn đến đường cùng mới phải làm vậy. Chú hỏi con muốn chơi sao, con cũng đâu có biết?”

“Cưới hả?” – ông ta lục túi, lấy ra một trăm, đặt lên bàn.

“Chúc mừng, trăm năm hạnh phúc.”

Một con bạc… mà biết lễ nghĩa thế này, tôi hơi bất ngờ.

“Chồng cô còn thiếu bao nhiêu?”

 

Loading...