3000 Vô Địch: Đại Sư Tỷ Nổi Điên Rồi! - 3

Cập nhật lúc: 2025-10-23 07:45:40
Lượt xem: 133

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8.

 

Đại sư tỷ thương nặng, đến cả phi kiếm cũng điều khiển nổi.

 

Phong Việt đành hóa thành tiểu thanh long, cõng và đại sư tỷ một đường bay về Thanh Long Tiên Mạch.

 

Thanh Long Tiên Mạch tất cả bảy ngọn núi, từ xa, mây trắng lượn quanh, nước bốc lên như khói, bao phủ khắp núi non xanh thẳm.

Những rặng hòe cổ thụ dày đặc rì rào theo gió, từng chùm hoa hòe nở rộ tỏa mùi hương thanh khiết dễ chịu.

 

Phong Việt từ chính môn, mà luồn từ một góc khuất bên sườn núi, xuyên qua một chỗ như là lỗ hổng trong kết giới.

 

Ta khẽ “hừ” một tiếng.

 

Chắc chắn lúc cũng lén lút chuồn ngoài từ đúng chỗ đây.

 

Thanh Long tộc xưa nay ẩn thế tu hành, ngàn năm hỏi chuyện đời.

 

Trong tộc còn một giới luật duy nhất:

 

“Tộc nhân nếu lệnh tộc trưởng, tuyệt đối rời khỏi Thanh Long Tiên Mạch.”

 

Phong Việt là thiếu chủ Thanh Long tộc, tự tiện phá giới, đúng là đại nghịch bất đạo.

 

Chờ khi việc tạm , nhất định sẽ chặt c.h.é.m một phen trò.

 

9.

 

Ta và đại sư tỷ Phong Việt sắp xếp nghỉ ngơi trong một tiểu viện gỗ nép bên khe núi, xung quanh là hai mươi cây hòe cổ che chắn, cành lá đan xen thành một vòng bảo hộ tự nhiên.

 

Nơi hiếm khi long tộc qua , cả ngày chỉ tiếng suối róc rách chảy.

 

Thỉnh thoảng nghĩ, ở đây sống luôn cũng tệ.

 

Chỉ một điều khó chịu…

 

Là Phong Việt cứ ba ngày hai lượt chạy đến nịnh nọt đại sư tỷ, đúng là cực kỳ phiền.

 

Mới tĩnh dưỡng hai ngày, đại sư tỷ chịu yên, nàng xách Phá Vân Kiếm đòi ngoài tính sổ với tiên tông và ma giới.

 

“Sở cô nương, ngoài phong ba dữ dội, vẫn nên đợi vết thương lành hẳn tính tiếp thì hơn.”

 

Phong Việt móc một thanh tiên kiếm, cung kính dâng cho đại sư tỷ:

 

“Sở cô nương, thanh Phá Vân Kiếm cũ của cô nương hình như mẻ một góc , e là còn linh lực như xưa…”

 

Ta thì đang chống tay vách gỗ bên cửa vòm hình trăng, nghiêng nửa tựa nửa , trừng mắt đảo tròng, mắt rời , miệng mấp máy học nguyên văn lời , phát tiếng, chỉ nhại khẩu hình một cách mỉa mai.

 

Trong sân, đại sư tỷ luyện xong một chiêu kiếm pháp, dừng , vẫn nắm chặt Phá Vân Kiếm, lạnh nhạt :

 

“Đa tạ Phong công tử. quen dùng kiếm , đổi .”

 

Hề hề.

 

Ta thầm trong bụng.

 

Biết ngay tên tiểu long tính toán sẽ hố mà.

 

Quả nhiên, Phong Việt mặt mày xám xịt bước khỏi sân, lướt ngang qua thì —

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

 

Ta chống hông, vặn , giọng the thé:

 

“Ôi chao~ đổi ~ đổi ~”

 

Hắn nghiến răng đầu trừng :

 

“Lưu Kim! Ngươi chec hả!”

 

Ta nhếch môi,

 

“Muốn chec chec~”

 

Chưa dứt lời, vung kiếm khí c.h.é.m tới, lập tức nhảy vọt lên trung, tránh thoát trong gang tấc.

 

“A ha ha ha ha!” sặc sụa , Phong Việt ở tức đến độ giậm chân như trẻ con.

 

Ta đang tính toán cái gì, dám đ.á.n.h thật, sợ đại sư tỷ thấy, mất hình tượng.

thì nhất định để toại nguyện!

 

Cuối cùng, Phong Việt nhịn nổi nữa, rút luôn Thanh Nguyệt Kích .

 

Ta với đ.á.n.h một trận long trời lở đất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/3000-vo-dich-dai-su-ty-noi-dien-roi/3.html.]

10.

 

Đêm trầm tĩnh, gió mát hiu hiu.

 

Cửa sổ gỗ mở , ánh trăng lạnh lẽo rọi .

 

Ta cành cây hòe, ngẩng đầu ngắm trăng.

 

Trong tiểu viện chỉ một gian phòng, đại sư tỷ thương nặng, đương nhiên để nàng ngủ.

 

Nàng xưa nay luôn mạnh mẽ, còn lên giọng rằng:

 

“Phế vật như ngươi thì chỉ xứng ngủ trong phòng phàm nhân như thế.”

 

Sau khi “vô tình” rằng Phong Việt chuẩn cho chỗ khác, nàng mới miễn cưỡng chấp nhận cho ngủ ngoài viện.

 

Ta ngủ chập chờn, vì đây là địa bàn của Phong Việt, thể phòng.

 

Trăng dần mây đen che khuất, lẽ trời sắp mưa.

 

Không khí trở nên ngột ngạt, buồn ngủ cũng kéo đến.

 

Chưa nhắm mắt bao lâu, thấy tiếng gió kỳ lạ, giống tiếng gió lùa qua tán cây, mà giống như tiếng vũ khí lạnh xé gió lao đến.

 

Ta bật dậy, mở mắt.

 

Chỉ thấy Phong Việt tay trái bám nhánh hòe, tay cầm Thanh Nguyệt Kích đ.â.m về phía !

 

Ta một tay đẩy cành, lưng nghiêng lộn né đòn.

 

“Đồ khốn Phong Việt, ngươi dám đ.á.n.h lén ?!”

 

“Ngươi sớm nên chec ! Sống chỉ tổ ô nhiễm khí, chec thì phí đất chôn!”

 

Ta triệu hồi Miện Thiên Kiếm, lập tức đấu với .

Keng keng! Thanh Nguyệt Kích và Miện Thiên Kiếm va chạm, phát âm thanh chói tai đến mức đinh tai nhức óc.

 

Từ khung cửa sổ của tiểu viện, một bóng chợt loáng qua.

 

Ta và Phong Việt trăm miệng một lời:

 

“Ra chỗ khác đánh!”

 

Chúng đang đùa.

Là thật sự giec .

 

Ta c.h.é.m chec , móc thần thú đan bồi dưỡng tu vi.

 

Hắn cũng hận tới tận xương, chỉ mong đ.â.m chec tươi.

 

còn kịp giao chiến bao nhiêu, cả Thanh Long Tiên Mạch bỗng sáng rực lên, một luồng lục quang âm u tỏa khắp bầu trời đêm.

 

“Chuyện gì thế ?”

 

Ta tát Phong Việt một cái.

 

Hắn đá một phát, đầu :

 

“Không xong … Có xâm nhập Thanh Long Tiên Mạch!”

 

11.

 

Bọn họ xông Thanh Long Tiên Mạch, mà là chính Thanh Long Tiên Mạch nghênh đón.

 

Chuyện là hành tung của và đại sư tỷ một con thanh long rảnh rỗi nào đó trông thấy, nó lập tức báo lên tộc trưởng và các trưởng lão Thanh Long tộc.

 

Bọn họ tự tay, liền mời mười bảy vị tiên tôn của tiên tông đến truy sát và đại sư tỷ.

 

Phong Việt ngăn họ .

 

Thương thế của đại sư tỷ vẫn khỏi.

 

“Đại sư tỷ, là… để móc nội đan của Phong Việt cho tỷ dùng nha~”

 

Nàng lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường:

 

“Hắn từng cứu một mạng. Ta thể lấy oán báo ân, vong ân phụ nghĩa.”

 

Oa.

 

Đại sư tỷ thật là học thức, một hai thành ngữ liền!

 

Ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

Loading...