3000 Vô Địch: Đại Sư Tỷ Nổi Điên Rồi! - 2
Cập nhật lúc: 2025-10-23 07:42:17
Lượt xem: 149
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
Ngày thứ tư, ma binh mang về một đống tiên đan.
Tu vi của đạt đến Kim Đan kỳ.
Ngày thứ sáu, ma binh đem về một bầy linh thú.
Tu vi của tăng vọt, mơ hồ chạm đến ngưỡng Nguyên Anh .
Đến ngày thứ bảy, ma binh về.
Hữu Hộ Pháp rằng mười bảy vị tiên tôn hợp lực bày trận, đại sư tỷ trọng thương, rơi xuống Vô Tận Nhai.
Nói cách khác, chec .
Ma binh định đuổi , vì giờ còn Ma Tôn dẫn đầu, bọn họ đắc tội với các tiên tông.
Ta vội chạy về căn nhà gỗ nhỏ, dắt theo kỳ lân tìm đại sư tỷ.
Nếu đại sư tỷ chec thì ?
Ta thể chec.
Ta chec.
Không, đại sư tỷ chắc chắn sẽ …
Kỳ lân chịu .
“Bổn gia đợi chủ nhân ! Hừ! Bổn gia cho chủ nhân ngươi là nữ nhân xa, để chủ nhân giec ngươi!”
Ta vốn là hiền lành, nên dịu giọng hỏi:
“Ngươi thật sự chịu với ?”
Kỳ lân lắc đầu:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Không ! Bị một nữ nhân cưỡi lên mấy ngày liền, bổn gia tức đến nghẹn trong họng đây! Sao thể còn theo ngươi ? Ta cho ngươi , ngươi cũng đừng hòng chạy!”
Nó c.ắ.n chặt vạt áo .
“Đợi chủ nhân của bổn gia về, sẽ c.h.ặ.t t.a.y chân ngươi , thành con búp bê cho bổn gia chơi!”
Ta nheo mắt.
Rồi rút Miện Thiên kiếm, một nhát c.h.é.m kỳ lân thành thịt vụn.
Ta moi nội đan của nó, bỏ túi áo, mỉm :
“Nếu đại sư tỷ thương thật, nội đan … còn thể cứu tỷ .”
7.
Ta hóa thành một diện mạo khác, một đường chạy tới Vô Tận Nhai.
Trên trung Vô Tận Nhai, đầy rẫy của các tiên tông.
Bọn họ dám tùy tiện lao xuống vực, nhưng cũng chẳng nỡ buông tha đại sư tỷ, nên cứ thủ lì đỉnh vực, chờ đợi.
Ta vận “ẩn khí quyết”, trốn gốc cây Vô Tận, lặng lẽ nấp suốt bảy ngày.
Mãi đến khi đám lão già chịu rút lui, chỉ để vài tên tử canh giữ.
Ta nhân lúc bọn tử ca, lén bay xuống Vô Tận Nhai.
Chưa xuống bao xa, tầm mười trượng, tầm che phủ bởi một làn khí xám xịt mù mịt, rõ là gì.
Làn khí như tấm chắn thiên nhiên của Vô Tận Nhai, cứ điên cuồng đẩy bật ngoài.
Ta rút Miện Thiên Kiếm, đ.â.m thẳng màn khí xám.
Màn khí lập tức rút lui tạo thành một lỗ hổng nhỏ, như thể sợ Miện Thiên Kiếm, làn khí ùn ùn tản hai bên, nhường đường.
Cuối cùng, thuận lợi rơi xuống đáy vực.
Đáy Vô Tận Nhai đen như mực, đưa tay thấy năm ngón.
Chớ là tìm , đến cả phương hướng cũng rõ.
Ta lấy từ nhẫn Càn Khôn ngọn đèn Lưu Ly mà sư tỷ cướp hôm .
Ánh sáng trắng mờ nhạt chỉ chiếu quanh ba mét.
Ta cầm đèn, mò từng tấc đất để tìm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/3000-vo-dich-dai-su-ty-noi-dien-roi/2.html.]
Không thấy bóng dáng đại sư tỷ cả.
Trong bóng tối lờ mờ, chẳng qua bao lâu.
Cho đến khi… cuối cùng cũng thấy đại sư tỷ.
Và… một con tiểu thanh long đang cuộn ngủ ngon lành bên cạnh nàng.
Không ngờ sư tỷ duyên với linh thú như …
Ta vặn ánh đèn mờ , lặng lẽ bước đến gần.
Chỉ cần đ.á.n.h thức con tiểu thanh long vướng víu , thể đưa đại sư tỷ rời khỏi đây.
khi tay chạm lên cánh tay sư tỷ —
Con tiểu thanh long lập tức mở mắt.
Nó vung móng, hất tay , chắn đại sư tỷ, đôi mắt trừng trừng .
Xui xẻo thật.
Ta cúi đầu, vết m.á.u loang mu bàn tay nó cào rách.
Lại rút Miện Thiên Kiếm .
“Phong Việt, ngươi chec là đáng. Ta vốn ngứa mắt ngươi từ lâu .”
Chi bằng một kiếm chấm dứt luôn, dù long tộc cách đây mấy triệu dặm, chẳng ai là — Lưu Kim — tay.
Tiện thể còn thể móc luôn long đan của , luyện chung với kỳ lân đan, chắc chắn đại bổ.
Con tiểu thanh long xong, hình khẽ lóe, biến thành một thiếu niên tuấn tú, tinh xảo như ngọc.
Hắn chỉ thẳng tay , hừ lạnh:
“Hừ! Tiểu gia còn đang kỳ quái từ xa ngửi thấy mùi khó chịu như thế, hóa là ngươi!”
Ta chẳng buồn dây dưa, vung kiếm c.h.é.m thẳng xuống.
Phong Việt giờ chỉ còn giữ dáng thiếu niên, xem truyền phần lớn tu vi cho đại sư tỷ.
Hiện giờ, căn bản đối thủ của .
Thậm chí ngay cả một kiếm tùy tay của cũng đỡ nổi.
Hắn kiếm khí quét bay, ngã xuống đất, bò dậy cũng nổi.
Ta bước tới, xuống , lạnh:
“Ngươi cũng xứng tới gần đại sư tỷ ?”
Hắn trừng mắt , trong ánh mắt đầy phẫn hận:
“Hừ! Nếu bây giờ tu vi tụt, sớm c.h.é.m chec ngươi ! Đợi tiểu gia dưỡng thương xong, chính là ngày chec của ngươi!”
Ta giơ chân, dẫm mạnh lên đầu , ép cả mặt lún sâu bùn đất.
“Xin nhé, e là ngươi chẳng còn cơ hội đó .”
Ta nắm chặt chuôi kiếm, định đ.â.m thẳng trán , nhưng một giọng yếu ớt ngăn .
“Tha cho một mạng.”
Đại sư tỷ vẫn mở mắt, nhưng rõ ràng tỉnh .
Ta đảo tròng mắt, vờ ngây thơ, dẫm thêm một phát thật mạnh lên đầu Phong Việt, nhanh chân chạy đến đỡ đại sư tỷ:
“Đại sư tỷ, chỉ định dùng Miện Thiên Kiếm gỡ tóc rối cho thôi mà~”
Đại sư tỷ chẳng buồn để ý.
“Ta thương nặng, về ma giới tĩnh dưỡng một thời gian. Đợi hồi phục, sẽ c.h.é.m sạch đám lão già tiên tông .”
Ta tít mắt, giải thích:
“Đại sư tỷ ~ Từ lúc tỷ đám lão già đó đ.á.n.h rơi xuống Vô Tận Nhai, ma tộc sợ liên lụy nên đuổi khỏi giới ! Còn giec luôn cả Tiểu Kỳ Lân nữa đó~”
Giờ mà , chắc chắn họ sẽ giao cho tiên tông xử.
Đại sư tỷ trầm ngâm suy nghĩ, cũng ngoan ngoãn thêm lời nào.
Không khí im lặng lâu, đến mức nửa khuôn mặt Phong Việt cắm trong bùn cũng giơ tay lên, khàn giọng :
“Nếu cô nương chê, chi bằng tới Thanh Long tiên mạch của nghỉ tạm ?”
Ta liếc một cái, “Hừ, cái đồ sâu bọ … chỉ tranh phần chuyện thôi.”