"Nhà mình và nhà họ Ngô tuy là hàng xóm, chúng con cũng là bạn từ nhỏ, nhưng người ta thường nói, cứu nguy không cứu nghèo, con không thể nào anh ấy mười năm không về, con lại chăm sóc hai ông bà già nhà anh ấy mười năm được chứ?"
"Vậy nên con về đây!"
Lời tôi vừa dứt, giọng chị dâu Tần Nguyệt Nhi đã vang lên.
"Tống Hề Hề, cái con nhỏ này, cô lại còn muốn giúp Ngô Kiến Nhân nuôi hai ông bà già nhà họ Ngô mười năm hả?"
"Cô là con gái, còn biết xấu hổ không vậy?"
"Cô là người nhà gì của nhà họ Ngô? Kiếp trước Ngô Kiến Nhân có cứu mạng cô hay sao?"
Chị dâu Tần Nguyệt Nhi là bác sĩ sản khoa của bệnh viện huyện, dáng dấp xinh xắn, ăn mặc thời trang, lại còn là sinh viên đại học.
Trong thời đại này, cô ấy có thể coi là con cưng của trời rồi, rất xứng đôi với anh trai tôi là trung đoàn trưởng.
Vốn dĩ, anh trai tôi đã xin được việc cho chị ấy ở bệnh viện quân khu rồi, nhưng chị ấy muốn ở gần chăm sóc bố mẹ và tôi, nên đã không làm thủ tục chuyển quân.
Hai người ít khi được gặp nhau, chỉ có dịp lễ Tết mới gặp được, nên kết hôn gần hai năm rồi mà vẫn chưa có con.
Kiếp trước, tôi vì tự ti, cảm thấy chị dâu Tần Nguyệt Nhi ỷ mình công việc tốt học vấn cao, coi thường người em chồng là tôi, chèn ép tôi đủ đường.
Không ngờ rằng, khi tôi vì bán thận trái phép, dẫn đến vết thương bị nhiễm trùng, ngất xỉu ngoài đồng, chính chị dâu đã không màng hiềm khích cứu tôi, còn lấy ra số tiền mà chị ấy và anh trai tôi đã dành dụm mấy năm định mua nhà, đưa cho tôi làm tiền thuốc men.
Sau này gặp phải việc đường sắt đổi tuyến, được bồi thường giải tỏa, giá nhà mà họ vốn định mua đã tăng lên gấp mấy chục lần.
Họ cũng vì thế mà bỏ lỡ cơ hội phát tài.
Nghĩ đến đây, tôi chẳng để ý đến vẻ mặt ghét bỏ của chị dâu, nhào vào lòng chị.
"Chị dâu, chị mắng đúng lắm, là em quá tự ti, làm mất mặt nhà họ Tống mình rồi!"
"Em thề, sau này em sẽ không đến nhà họ Ngô chăm sóc hai ông bà già nhà họ Ngô nữa, cũng không lấy đồ lấy tiền của nhà mình cho họ nữa.
Nếu em nói dối, thì em... c.h.ế.t không có chỗ chôn!"
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt chị dâu có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh đã trầm xuống.
"Tống Hề Hề, cô đừng có giở trò!"
"Cô thích cái thằng Ngô Kiến Nhân đó như vậy, chị không tin cô đột nhiên đổi tính đâu."
"Cô nói đi, đây có phải là kế hoãn binh của cô không? Muốn xoa dịu chị và bố mẹ trước đã, rồi sau đó tìm cơ hội để chúng ta giúp đỡ nhà họ Ngô?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Bố mẹ tôi dường như cũng cảm thấy chị ấy nói có lý, nhìn tôi bằng ánh mắt muốn nói lại thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/10-nam-ban-mau-nuoi-nha-chong-soi-mat-trang/chuong-3.html.]
Tôi biết, đây là vì trước đây tôi không nghe lời khuyên can và phản đối của họ, "vặt lông" nhà mình, nhất quyết "đổ vỏ" cho nhà họ Ngô, họ đã hoàn toàn thất vọng về tôi rồi mới như vậy.
Để không làm gia đình thất vọng nữa, tôi lập tức nói: "Chị dâu, bố mẹ, những gì con nói đều là thật!"
"Ngô Kiến Nhân nói anh ấy chỉ coi con là em gái, chứ không có ý định yêu đương gì với con cả!"
"Anh ấy có người yêu rồi, là Vương Hiểu Nhã, con gái nhà ông Vương trong thôn! Chúng con còn là bạn học cùng lớp hồi cấp ba nữa đấy!"
"Người ta đã có người yêu rồi, con còn xông vào làm gì?"
Bố mẹ tôi nghe tôi nói vậy đều ngớ người.
"Hả? Thằng Ngô Kiến Nhân đó có người yêu rồi á? Con biết chuyện đó từ đâu vậy? Không thể nào vu oan cho người ta được đâu đấy!"
Kiếp trước, tôi một lòng chăm sóc hai ông bà già nhà họ Ngô, để nuôi sống họ, tôi dậy sớm làm tối, căn bản không có tâm trí để ý đến chuyện khác.
Sau này Ngô Kiến Nhân trở về, dẫn Vương Hiểu Nhã đường đường chính chính vào nhà, tôi mới biết, chuyện họ yêu nhau, từ lâu đã không còn là bí mật gì nữa rồi, rất nhiều người trong thôn đều biết.
Là hai ông bà nhà họ Ngô và nhà họ Vương đã bàn bạc với nhau, cố tình giấu riêng tôi mà thôi.
Thế là tôi giả vờ ấp úng nói: "Lúc hai người họ đi dạo phố, con nhìn thấy."
"Rất nhiều người trong thôn đều biết, con không nói điêu!"
Bố tôi nghe vậy, lập tức nổi giận, gõ gõ cái tẩu thuốc vào điếu cày: "Có người yêu thì sao không để người yêu nó chăm sóc bố mẹ nó, lại nhờ vả đến con?"
Tôi tủi thân rụt cổ lại, nước mắt lưng tròng: "Chắc là vì, người yêu anh ấy có thai rồi, anh ấy thương người yêu không làm được việc nặng..."
Mẹ tôi nghe vậy, giận đến đỏ bừng cả mặt: "Cái thằng Ngô Kiến Nhân đó, có còn là người không vậy? Thương người yêu có thai, không làm được việc nặng, sai khiến con gái tôi hả?"
"Con gái Lý Cúc Hoa này, là người ở giúp việc cho nhà họ hay sao?"
Rồi nắm lấy tay tôi nói: "Đi! Chúng ta lên thôn Đại Dương, tìm nhà họ Ngô nói lý lẽ cho ra nhẽ!"
"Dạo này con chăm sóc hai ông bà già nhà họ, đã mang không ít đồ đạc từ nhà đi rồi, những thứ này đều là từ trong kẽ ngón tay của chúng ta mà tiết kiệm được đấy, bắt bọn họ trả lại hết!"
Tôi đương nhiên cũng có ý định đó, nhưng tôi trước đây bị mỡ heo làm mờ mắt, bị hai ông bà nhà họ Ngô dỗ dành cho xoay như chong chóng, đối với họ răm rắp nghe theo, giờ không thể nào tỏ ra quá rõ ràng được, chỉ nói:
"Bố, tiền và đồ đạc có đòi lại được không ạ?"
"Tuy nói là con vì không biết anh Kiến Nhân và Vương Hiểu Nhã yêu nhau, nên mới tặng cho nhà họ, nhưng dù sao cũng coi như là con tự nguyện..."
Bố tôi mắng: "Tự nguyện cái gì? Con đó là bị lừa gạt!"
"Ngày xưa, bố thằng Ngô Kiến Nhân phạm lỗi, bị nhà máy đuổi việc, bị đuổi về nông thôn, còn tìm bô và mẹ con vay một trăm tệ tiền an cư nữa đấy!"
Bản dịch được đăng trên kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết